Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 452: Hình như 10 tệ này cũng không oan uổng? (1)

Chương 452: Hình như 10 tệ này cũng không oan uổng? (1)Chương 452: Hình như 10 tệ này cũng không oan uổng? (1)
Nghe cảnh sát nói, Lâm Chu bất đắc dĩ đáp.
"Tôi ghi giá công khai mà, đâu ép mua ép bán gì! Ai biết ông bác này lại báo cảnh sát, anh nói xem tôi có oan uổng không?”
Viên cảnh sát trước mặt nghe vậy không khỏi gật đầu, sau đó hỏi.
"Thật sự không ép mua ép bán chứ?”
Lâm Chu vội vã xua tay.
“Thật sự không có chuyện như vậy!"
Viên cảnh sát nói tiếp.
"Không ép mua ép bán là được! Làm vậy chính là phạm pháp đấy..."
Nghe Lâm Chu nói nửa đoạn trước, viên cảnh sát khẽ gật đầu.
"Có điều, giá bán trứng trà của cậu hơi vô lý thật. Bình thường, trứng trà có bao nhiêu đâu? Tuy cậu không ép mua ép bán nhưng trong mắt mọi người, trứng trà chả mấy tệ một quả? Nếu như người ta không hỏi giá trước mà mua luôn, cậu thu của người ta 10 tệ thì sao? Làm sao nói cho qua chuyện đây?"
Lâm Chu bó tay đáp.
Ông bác ở bên cạnh phụ họa, rặt một vẻ lòng đầy căm phẫn.
"Đúng đấy!"
"Là vầy, trước khi ông bác này hỏi, tôi đã báo già cho ông ấy rồi! Không hề đưa trứng trà cho ông ấy! Với cả, tuy tôi bán trứng trà giá đắt, nhưng chất lượng chắc chắn vượt xa giá tiền. Thật ra, tôi còn thấy bán 10 tệ một quả là rẻ ấy..."
Dừng một lát, sau đó cảnh sát nói tiếp.
Trứng trà gì mà 10 tệ một quả? Lại còn chất lượng vượt xa giá tiền?
Tránh cho người khác không biết rõ tình hình xong tiêu tiền oan.
Nhưng câu sau của Lâm Chu...
Báo giá trước rồi mới giao trứng trà, nói thế còn nghe được.
"10 tệ, chất lượng còn vượt xa giá tiền đúng không? Được, anh bán cho tôi một quả! Để tôi xem nó có giống lời anh nói không!"
Cảnh sát trước mặt hơi mất hứng.
Anh móc 10 tệ ra khỏi ví và đưa cho Lâm Chu, đồng thời nói.
"10 tệ một quả mà anh còn thấy rẻ?"
Anh hạ quyết tâm, nếu không đáng đồng tiền, nói thế nào anh cũng phải dẫn Lâm Chu về sở để giáo dục một phen!
Ngược lại Lâm Chu nhìn thấy cảnh sát trước mắt đưa qua 10 tệ. Sau khi giật mình thì vươn tay nhận lấy, không chút do dự.
Hơn nữa rất dễ dàng tạo thành tranh cãi...
Nhưng với góc nhìn của cảnh sát này, không thể buôn bán như vậy.
Tuy rằng không cấu thành hành vi vi phạm pháp luật.
Chủ yếu là anh còn chưa ăn sáng luôn đó.
Cảnh sát trước mắt hạ quyết tâm, phải tiêu 10 tệ, cho Lâm Chu một khóa giáo dục.
Sau khi nhận tiền thì mở thùng giữ nhiệt ra.
Trong thoáng chốc một mùi thơm nồng đậm lập tức bay ra. Mùi thơm trước đó ngửi được chính là mùi lá trà thanh đạm, sau đó là mùi cốt trà nồng đậm kết hợp với nhau, chính là mùi trứng trà.
Nhưng mùi trứng trà nồng đậm gấp trăm lần bình thường.
Lá trà ngon hiện rõ ưu thế vào lúc này.
Mùi hăng kéo dài, cộng thêm đủ loại dược liệu kết hợp với nhau trong cốt trà, hai thứ đều là kiểu mùi nông đậm.
Trong nháy mắt xuất hiện đã thu hút lực chú ý của các hành khách.
Đối mặt với mùi vị này, không chỉ là cảnh sát trước mặt bao gồm những người trong xe đều rất kinh ngạc.
Không gian bên trong xe vốn đã nhỏ. Mùi thơm này truyền đi lại nhanh.
"Thơm quá!"
"Mùi này thơm quá đi mất."
"Vốn trong xe còn có vài mùi khó ngửi, nhưng cũng không lấn át được mùi này!"
"Đây là trứng trà hả?"
Cảnh sát trước mặt cũng cực kỳ kinh ngạc với hương vị này.
Trong đầu không nhịn được theo bản năng nghĩ đến mùi này.
"Hình như 10 tệ này cũng không oan uổng nhỉ?"
Anh đang suy nghĩ.
Lâm Chu múc ra một quả trứng trà, đưa cho cảnh sát trước mặt.
Cảnh sát nhận lấy do dự một chút, ngoài miệng nói: "Tôi thử xeml"
Sau đó cảnh sát lột vỏ trứng trà ra, cũng không do dự đưa trứng trà vào miệng.
Động tác này của anh khiến toàn bộ mọi người trong xe không nhịn được nuốt nước miếng.
Khi cảnh sát này ăn vào một miếng, trứng trà trơn mềm và thơm thuần đều tràn ra trong khoang miệng.
Một miếng này vẫn chưa hết. Anh thật sự không nhịn được lại ăn thêm một miếng.
Thoáng chốc cả quả trứng trà biến mất không còn dấu vết.
Mùi thơm trước mũi khiến ông bác vốn chưa ăn sáng cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Tuy phản ứng thân thể rất thành thực nhưng trong lòng ông tin chắc rằng đây là người gian ác. Cho dù thơm hơn nữa, trứng trà này có thể đáng giá 10 tệ sao?
Thế cho nên nháy mắt sau khi thấy cảnh sát ăn hết trứng trà, đã gấp gáp dò hỏi.
"Thế nào? Thế nào? Có phải muốn bắt cậu ta lại không?"
Đối mặt với lời nói của ông bác này, cảnh sát trước mặt chẹp miệng, rồi giơ tay gãi đầu, nhìn ông bác ngượng ngùng nói.
"Buổi sáng tôi chưa ăn cơm, ăn vội quá nên tôi không nếm ra vị gì!"
Nói xong lời này, cảnh sát lại lấy ra dụng cụ kẹp tiền, móc ra 10 tệ đưa cho Lâm Chu.
"Lấy thêm cái nữa, tôi phải thử lại!"
Đối mặt với tình huống này, Lâm Chu không khỏi buồn cười, tiếp tục vớt hết quả trứng trà này đến quả trứng trà khác cho cảnh sát.
Cảnh sát nhận lấy, lần này không thong thả lột vỏ ra giống như lần trước mà là hai ba cái lột xong một quả trứng trà. Sau đó ăn luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận