Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 818. Thời buổi này, ai chưa từng bị gài bẫy (1)



Chương 818. Thời buổi này, ai chưa từng bị gài bẫy (1)




Lâm Chu ở bên cạnh nhìn bọn họ đã trải qua một cuộc trao đổi hữu hảo, cuối cùng đạt thành nhận thức chung, cùng nhau ở lại chờ.
Sau đó Lâm Chu phát hiện có bọn họ gia nhập, ánh mắt người đi đường nhìn qua cũng nhiều hơn.
Trước đó có một mình cậu bị hun đen, đã đủ bắt mắt rồi.
Lúc này còn có thêm sáu người bị hun đen, cũng coi như cảnh tượng kỳ diệu trên con đường này.
Thỉnh thoảng còn có người đi ngang qua dừng lại vây xem, những cái đầu nhích lại với nhau thì thầm to nhỏ.
Nhất là khách du lịch đến Cáp Nhĩ Tân.
Đại Thế Giới Băng Tuyết là địa điểm mà người đến du lịch đều phải check in.
Dòng người rất lớn, khách du lịch vốn thích xem chuyện kỳ lạ.
Quầy hàng Lâm Chu rất nhanh trở thành một cái thắng cảnh.
“Ha ha ha, thú vị ghê, ông chủ biết mình bị hun đen không vậy?”
Khách du lịch đứng ở bên cạnh không nhịn được đặt câu hỏi.
“Không biết bán cái gì ha? Mấy người đứng bên cạnh chính là khách xếp hàng hả? Sao mặt cũng bị hun đen thế.”
“Cũng may bọn họ không đen như ông chủ.”
Mấy người Lâm Nhất không đến gần miệng bếp lò, cho nên bị hun không đủ đen.
Chỉ là thích nhích lại bếp lò xem gà ăn mày thôi. Mặt đối diện lò nướng, khói bên dưới hun lên, tạo chút màu sắc cho da mặt.
Thật ra nếu không phải mặt bọn họ đều đen, mọi người còn không chú ý đến. Nhìn thấy có người chụp ảnh, biểu cảm của bọn họ cũng cứng ngắc.
“Bọn bây có đem theo khẩu trang không?”
Mùa đông phương bắc rất lạnh, bình thường nói ra ngoài thì những đồ dùng giữ ấm như mũ, khẩu trang, bao tay đều phải mang.
Nhưng hôm nay bọn họ sốt ruột ăn gà ăn mày, ra ngoài gấp nên đều không mang mấy thứ này.
“Mày nhìn bọn tao giống người đem theo khẩu trang không?”
Hễ đem theo, lúc này khi người qua đường vây xem, cũng không đến mức như chủ quầy hàng này, ít nhất có thể che khuất mặt, không đến mức bị người ta chụp được đăng lên mạng.
Tiểu Tiển dời ánh mắt về phía ông chủ.
Lúc này mới phát hiện đôi mắt ông chủ rất trong suốt, không giống như đôi mắt của người lớn tuổi mang theo một tia vẩn đục.
Vì thế anh ta tò mò hỏi: “Ông chủ, chú bao nhiêu tuổi thế?”
Vốn anh ta muốn hỏi ông chủ có thừa khẩu trang không, tốt xấu che mặt đi chứ.
Nhưng đối diện với đôi mắt của ông chủ, cũng rất nghi hoặc, không nhịn được hỏi.
Lâm Chu nghi hoặc nghiêng đầu.
Không hiểu tại sao đối phương lại đột nhiên hỏi tuổi của cậu, nhưng đây cũng không phải vấn đề gì không thể trả lời.
Vì thế mở miệng báo một con số.
“26.”
Hả?
Nghe được lời này của Lâm Chu, mấy người đều quay đầu lại nhìn cậu với vẻ mặt khiếp sợ.
Biểu cảm Lâm Nhất càng khoa trương hơn.
Vừa rồi anh còn phân tích đạo lý rõ ràng với các anh em, nói ông chủ là ông bác, tay nghề mấy chục năm. Hiện tại ông chủ chỉ mới 26?
“Không phải chứ, ông chủ anh trẻ vậy á?”
Lâm Chu:...
Nghe lời bọn họ thốt ra, còn có ánh mắt anh không thể tin.
Khóe miệng của Lâm Chu phía dưới khẩu trang co giật. Nếu không phải hiện tại cậu đeo khẩu trang, mặt bị hun nửa trên đen, nửa dưới trắng, dù thế nào cậu cũng phải tháo khẩu trang hạ tuổi tác của mình xuống.
Vừa rồi cậu lén lút ở sau lưng, lấy ra di động nhìn khuôn mặt đã tháo khẩu trang.
Hơ, bạn đoán thế nào, cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy bản thân khôi hài như vậy, tháo xuống còn không bằng đeo lên.
Cho nên hiện tại nhìn thấy dáng vẻ khách hàng phản ứng lớn như vậy, chỉ có thể không tiếng động đáp lại.
“Ông chủ, anh còn trẻ mà tay nghề lại tốt thế?”
Lâm Chu không biết trả lời cái gì, muốn cười một cái xem như trả lời, do cậu vẫn đeo khẩu trang. Vì thế chỉ có thể không hé răng.
Mấy người đắm chìm trong khiếp sợ, cũng không để ý câu trả lời của ông chủ, tâm trạng vô cùng phức tạp.
“Tao đã bảo nghe giọng nói trẻ như thế, sao có thể là một ông bác chứ.”
“Khói đen này không đáng tin, chủ yếu cũng không nhìn kỹ, chỉ thấy kiểu tóc của ông chủ lộn xộn, còn có mặt mũi và tay đều bị hun đen, cũng nhìn không ra cái gì, mấy chỗ khác thì được bịt kín mít, cũng bị hun hơi đen, chỉnh thể thoạt nhìn giống như mấy ông bác bày quầy hàng ven đường.”
“Chứ gì nữa, ai có thể nghĩ đến ông chủ trẻ thế!”
Lâm Chu nghe bọn họ thì thầm, ngồi ở phía sau quầy hàng thở dài thườn thượt.
Hy vọng đừng bị khách hàng ruột nhận ra nhé.
Bằng không không dám nghĩ thanh danh bên ngoài của cậu sẽ như thế nào.
Cơm chân giò kho tuần trước đã khiến tin đồn cậu thích được người khác khen lan truyền trên mạng.
Tuần này hy vọng bình yên vượt qua.
Lâm Chu nghĩ khá đẹp. Nhưng khách du lịch tìm kiếm cái lạ đã biến cậu thành thắng cảnh, ngại ngùng chạy tới hỏi có thể chụp ảnh chung không.
Không phải chứ, cô đánh bạo vậy à!
Lâm Chu nghe nói như thế cũng tái mặt.
Sau đó nhìn ánh mắt chờ đợi của khách du lịch, nhất thời không biết từ chối như thế nào. Hết chương 818.



Bạn cần đăng nhập để bình luận