Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 414: Nên bán giá bao nhiêu đây? (2)

Chương 414: Nên bán giá bao nhiêu đây? (2)Chương 414: Nên bán giá bao nhiêu đây? (2)
Một bên khác, Lâm Chu đang suy nghĩ nên bán bao nhiêu tiền thì thích hợp.
Dù cậu không thiếu tiền, nhưng cũng không muốn buôn bán lỗ vốn, sợ người khác xem cậu là công tử Bạc Liêu đốt tiên như giấy.
Vậy thì 3000 một phần đi. Đối với quầy hàng ven đường, giá cả này đã rất cao rồi.
Có khách chịu chi, cậu sẽ bán, chẳng những bán đồ ăn mà còn phục vụ văn nghệ.
Không có khách chịu chi cũng không thành vấn đề. Dù sao, nhiệm vụ không quy định bán bao nhiêu phần.
Mãi đến khi chính thức bày bán, Lâm Chu mới nghĩ đến cảnh tượng nếu có khách gọi món, cậu sẽ phải thổi kèn Xô-na trong lúc khách đang ăn. Hình ảnh kia đẹp đến mức cậu không dám nghĩ mình có thể lúng túng đến cỡ nào.
Nghĩ đến đó, chứng bệnh sợ xã hội của cậu hình như lại tái phát rồi. Cậu không còn cảm thấy nhiệm vụ này kích thích hay có tính thử thách nữa.
Quả nhiên, giữa lý thuyết và thực hành khác biệt rất lớn.
Có mặt bàn lớn và tủ kính. Trong đó có ly nhựa đế cao, dao nĩa và đĩa nhựa, toàn bộ là đồ dùng một lần.
Trên đường đi, tạo hình đặc biệt của cậu thu hút ánh mắt của không ít người đi đường.
Cậu không dám đến nơi đông người bèn dừng lại ở một chỗ trống trải, bắt đầu bày quầy bán hàng.
Lâm Chu theo phản xạ sờ lên khẩu trang trên mặt mình. May mà cậu dự kiến trước, đeo khẩu trang lúc vừa ra khỏi cửa.
Đến quảng trường Thời Đại, ngày càng nhiều người đi đường nhìn cậu.
Xe hàng lần này khá giống xe bán hamburger trước đó, nhưng trông cao cấp hơn một chút.
Lâm Chu vừa xoắn xuýt vừa đi vào quảng trường Minh Châu Thời Đại. Nơi này nằm ở trung tâm thành phố, rất nhiều người qua lại. Không đến tình trạng người đông nghìn nghịt, nhưng vẫn ở mức nhìn đâu cũng là người.
[Combo bò bít tết và rượu vang -3000 tệ]
Sau đó, cậu lần lượt bày các món ăn kèm lên mặt bàn.
Cuối cùng còn lấy bảng đen cậu chuyên dùng ra, viết giá cả lên.
Lâm Chu giật khóe miệng, lấy rượu vang Lafite năm 1999 ra.
"Đờ mờ, bao nhiêu cơ? Ông chủ, có phải anh viết dư một con số 0 không đấy?"
Hình thức bày quầy bán hàng đặc biệt giống như gờ giảm tốc cho người đi đường.
Người đi đường bị ngoại hình của Lâm Chu hấp dẫn bước đến, nhích lại gân xem giá cả trên bảng đen. Sau đó, người nọ mạnh mẽ lùi lại một bước, giống như phải chịu kích thích cực lớn.
(Khách dùng bữa được tặng kèm một khúc diễn tấu nhạc cụ miễn phí)
"Vua bò bít tết ở Ma Đô cũng chỉ có 2300 tệ một miếng. Còn combo bò bít tết và rượu vang của anh giá 3000 tệ?"
Giá này đắt lắm à?
Nói thật, cậu không làm ăn, không biết mấy việc như tính toán chỉ phí, vân vân.
Khi có nhiều tiền đến một mức độ nhất định, Lâm Chu phát hiện mình đã trở nên ít nhạy cảm với giá cả hơn.
Cậu vội vàng ra bày quầy bán hàng cũng không hỏi Hoàng Chính Hạo chỉ phí cụ thể của nguyên liệu, chỉ đành lên mạng tìm giá cả đại khái của bò bít tết đỉnh cấp rồi ghi đại một con số.
Chỉ cần cậu không làm việc uổng công vô ích và không lỗ vốn là được.
Lâm Chu không ngờ nhanh như vậy đã có người đi đường bị hấp dẫn đến.
Lúc đầu, Lâm Chu còn định đặt giá cao hơn, nhưng sợ không ai mua, vậy thì chẳng phải cậu bị người ta vây xem không công à? Chỉ có mình cậu xấu hổ. "Anh xem chất lượng của bò bít tết này đi, là nguyên liệu được vận chuyển bằng đường hàng không đấy. Còn cả Lafite năm 1999 nữa.”
Lâm Chu lấy nguyên miếng bò bít tết lên tuổi ra khỏi hộp, khoe ra mặt cắt tuyệt hảo của nguyên liệu. Cậu vốn định giới thiệu một chút, nhưng chợt nhận ra mình đã quên mất chuỗi thương hiệu Hoàng Chính Hạo nhắc đến lúc đó.
Chỉ có thể giới thiệu ngắn gọn.
Không có tên thương hiệu dài ngoằng kia, cậu lập tức cảm thấy nguyên liệu không còn cao cấp như thế nữa.
Nhưng người bình thường vẫn có thể nhìn ra chất lượng của bò bít tết.
Chất thịt này đúng là khác hẳn với bò bít tết thông thường, chênh lệch rất rõ ràng.
Nhưng sau khi nghe lời giới thiệu này, vẻ mặt người đi đường càng trở nên khó tả.
Anh bày quầy hàng ven đường mà đặt mua nguyên liệu vận chuyển bằng đường hàng không và Lafite năm 19992
Ai dám tin là thật chứ?
3000 tệ gần bằng một tháng lương của vài người.
Một bữa ăn hết một tháng lương?
Đa số người thường ăn không nổi. May mà ông chủ còn một chút lương tâm, không gài kèo người nghèo.
Người đi đường không nói gì, quay đầu đi thẳng.
Những người đi đường bị hấp dẫn khác đi đến cũng dừng bước vây xem.
Giá cả này đẩy lùi tất cả mọi người.
Lâm Chu thấy đã sắp đến giờ ăn nhưng vẫn chưa có khách hàng nào, định làm một phần bò bít tết cho mình nếm thử trước.
Cậu cắt nguyên miếng bò bít tết ủ khô thành miếng nhỏ dày khoảng 2 centimet, loại bỏ lớp vỏ ngoài màu nâu ở bốn phía.
Sau khi cắt miếng bò bít tết ủ khô ra, bên trong là màu đỏ, lớp màu nâu bên ngoài không thể ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận