Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 245: Mỹ nhân kế

Chương 245: Mỹ nhân kếChương 245: Mỹ nhân kế
Cho nên sau khi tỉnh táo lại, cô cũng có thể hiểu được việc khách hàng trong nhóm bánh bao không chia sẻ thông tin.
Người trong nhóm bọn họ cũng sẽ đi tìm ông chủ Lâm nhưng không có kế hoạch rõ ràng, mạnh ai nấy tìm đại. Còn có rất nhiều người không trả giá, chờ người khác tìm được ông chủ Lâm, mình thì ôm cây đợi thỏ.
Cho nên lâu như vậy cũng không có ai tìm được ông chủ Lâm là chuyện bình thường, lại còn trách người khác nữa.
Người ta có phải ba mẹ của anh đâu mà nuông chiều anh như vậy.
Người ta chịu trao đổi tin tức, nói cho anh vị trí của ông chủ Lâm là tốt bụng, không nói cho anh cũng chẳng sao cả.
Cô gái chạy đêm cảm thấy muốn rời khỏi nhóm, tốt nhất có thể được gia nhập nhóm bánh bao. Vì ăn, cô có thể góp sức góp người!
Tới chạng vạng, mấy hộ gia đình trong tiểu khu Nam Tân bắt đầu lục tục đến cổng chợ chờ.
Sau đó tới sáu giờ vẫn không nhìn thấy quầy hàng của Lâm Chu còn không hiểu ra sao.
Ông bác bảo vệ gật đầu, thuận tay bỏ hai trái táo vào trong túi.
Ông bác bảo vệ lắc đầu, ông luôn rất chú ý, vẫn không thấy người tới.
"Bác ơi, thế nếu bác nhìn thấy cá kho cơm rượu đến thì thông báo trong nhóm quản lý nhà nhé, tôi sẽ đến ngay."
Mấy hộ gia đình theo thói quen canh giờ đến chợ mua cá đều hơi ngơ ngác.
"Lẽ nào hôm nay không bày quầy sao?"
Chủ nhà sốt ruột vê nấu cơm tối, nhét cho ông bác bảo vệ hai trái táo rồi gấp gáp mang theo đồ ăn về nhà.
"Bác ơi, hôm nay người trẻ tuổi bán cá kho cơm rượu không tới à?"
Làm quản lý đô thị rất thuận tiện trong mặt này, lúc trực ban hay giao thiệp với những quán ven đường nhất.
Khách hàng trong tiểu khu đều không mua được.
Triệu Kỳ Thắng vê đến nhà nghe mẹ anh thuật lại, trực tiếp hỏi thăm các đồng nghiệp có nhìn thấy quán ven đường bán cá kho cơm rượu ở chỗ khác không.
Sau đó đến tận lúc trời tối cũng không thấy người trẻ tuổi bán cá kho cơm rượu đến bày quầy hàng.
Nói đến đây Triệu Kỳ Thắng rất khó chịu.
Hỏi một vòng, thấy tất cả mọi người không có ấn tượng, anh cũng bó tay, chỉ có thể an ủi mẹ anh ngày mai đi xem thử.
"Hôm qua lúc con đi mua đã bị giới hạn số lượng rồi, con nhớ rõ trước đó khi mẹ mua cũng không bị giới hạn số lượng, mua rất nhiều."
Có chuyện gì cứ hỏi thử, đại khái có thể lấy được một vài tin tức.
Vốn tưởng rằng mẹ anh không nỡ mua, bản thân anh đến mua nhiều một chút để ăn cho bõ miệng. Nào biết lại bị giới hạn số lượng, làm anh vẫn ăn không đã ghiền.
Đêm dài tĩnh lặng, Lâm Chu rời giường, thấy đèn khắp biệt thự đều tỏa ánh sáng ấm áp, cảm giác rất ấm cúng.
Cả nhà ăn cơm tối, không có cá kho cơm rượu thành ra món ăn nhạt nhẽo hơn nhiều.
Triệu Kỳ Thắng cẩn thận nhớ lại, hình như cũng đúng.
Bác gái Triệu là người đi mua đồ ăn mỗi ngày, biết rõ những nguyên lý như vậy.
Lâm Chu ngủ một giấc tới 11 giờ đêm, nhìn đồng hồ thì ngơ cả người, ngủ một giấc 8,9 tiếng.
"Mấy hôm đầu mẹ mua thì ít người lắm. Chẳng mấy người xếp hàng cả. Về sau người ăn thử nhiều lên, người xếp hàng cũng nhiều hơn, không đủ bán thì phải giới hạn thôi."
Không đến mức ban ngày ngủ, vừa mở mắt chính là bóng đêm lặng yên không một tiếng động. Xuống dưới lầu còn nhìn thấy tờ giấy mà quản gia Tôn để lại, trong tủ lạnh có mì mới làm, có cả canh gà buổi chiều hâm mấy tiếng, rau trộn đựng trong hộp giữ tươi, xếp rất chỉnh tề.
Thật chu đáo.
Trong lòng Lâm Chu dâng lên một cảm giác ấm áp.
Từ sau khi mấy người quản gia Tôn đến đây, chất lượng cuộc sống của cậu thật sự tăng lên toàn diện.
Lâm Chu dùng canh gà nấu một bát mì cán tay phối với ít rau trộn ngon lành làm bữa ăn khuya.
Sau đó phát hiện thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bản thân hình như lại trở nên không bình thường rồi.
Giờ này rời giường, giữa trưa còn phải đi bày quầy hàng, chẳng phải lại ngày đêm điên đảo à.
Đau cái đầu.
Lâm Chu không có chuyện gì để làm, nghỉ ngơi một lát rồi mang trang bị câu cá xuất phát.
Đằng nào đêm hôm không ngủ được, cũng không cần bày quầy hàng, cứ đi câu cá giết thời gian thôi, chờ trời sáng thì tiện đường đi chợ mua đồ ăn, trở về chuẩn bị rồi đi bày quầy hàng, dọn quầy trở về thì ngủ.
Lâm Chu xem xét kế hoạch của mình, hài lòng gật đầu.
Sống lại một đời, hiện tại Lâm Chu cũng chỉ muốn thích gì làm nấy.
Làm bất cứ chuyện gì đều không cần phải dựa theo cái gọi là bình thường.
Chỉ là ngày đêm đảo lộn thôi mà, cũng không phải không ngủ.
Không có vấn đề gì cải
Theo bản đồ đánh dấu điểm câu cá do Phan Nguyên cung cấp, cậu đi đến một bờ sông, chuẩn bị câu cá đêm.
Toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần, mãi đến tảng sáng.
"Á đù, mới đó mà đã 7 giờ rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận