Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 240: Giữa tốn tiên và tốn thời gian, anh lựa chọn bái Phật

Chương 240: Giữa tốn tiên và tốn thời gian, anh lựa chọn bái PhậtChương 240: Giữa tốn tiên và tốn thời gian, anh lựa chọn bái Phật
Nếu không phải tố chất cơ thể coi như ổn, cậu câu cá suốt đêm rồi còn phải ra ngoài bày quầy bán hàng kiểu này chắc không chịu nổi mất. ...
"Số 56 khu phố Đại Dương."
Lâm Chu đã đến khu phố Đại Dương, bắt đầu tìm đến số 56.
Nơi này trông giống như phố buôn bán, rất náo nhiệt, giữa trưa mà vẫn rất đông người.
Đủ loại đồ ăn vặt, văn phòng phẩm, tiệm bán đồ vân vân đều đủ hết.
Lâm Chu tìm vài phút, cuối cùng cũng tìm được số 56, chính là vị trí cửa hàng thứ 56 của khu phố Đại Dương.
Dọc con đường gần đây, ngoài cậu thì vẫn có quán ven đường khác, xem ra lại là một nơi tốt để bày quầy.
Sau đó Lâm Chu tìm một vị trí, xác định là trong phạm vi địa điểm của nhiệm vụ bày quầy bán hàng thì mới ngừng lại. Cậu xuống xe, ngước đầu nhìn ngôi chùa trước mặt, rơi vào trầm tư.
Tuy nói nghiêm túc thì vị trí của cậu không tính ở trong phạm vi của chùa, nhưng vì để phòng ngừa, Lâm Chu vẫn cẩn thận tìm kiếm một phen.
Cậu ngẩng đầu nhìn ngôi chùa cách đó không xa, lại nhìn bốn chữ 'bánh cuốn thịt kho to tướng trên quây hàng của mình.
Không tìm ra đáp án hữu dụng nào, Lâm Chu lại tìm kiếm tên ngôi chùa này xem có được bán hàng bên cạnh không.
Lâm Chu lấy điện thoại di động ra, lẳng lặng tìm kiếm: Có thể bày quầy bán bánh cuốn thịt kho gần chùa miếu không?
Gương mặt cậu hơi đờ ra.
Khi nhìn thấy có thể bày quầy cạnh ngôi chùa đó thì cậu thở phào nhẹ nhõm.
Hay lắm, khác quái nào bày quầy bán hàng trước cửa chùa miếu đâu?
Ngày nào hệ thống cũng toàn tìm kích thích cho cậu thôi.
Nhưng Lâm Chu vừa quay đầu thì thấy góc đối diện có một cửa hàng bán gà rán, tức khắc cảm thấy vấn đề không lớn.
Cửa hàng đó nằm ở gần chùa miếu mà cũng bán thịt, xem ra là không sao.
Cũng không biết có được bán thịt gần chùa không nhỉ.
Tại bếp khác thì cậu lấy lồng hấp ra nấu nước, chuẩn bị hấp bánh mì.
Bánh để cuốn là hấp tại chỗ.
Lâm Chu đặt thịt kho lên bếp lò, dùng lửa nhỏ để giữ ấm.
Lâm Chu đỗ xe ba bánh, mở ô, sau đó bày ra từng loại nguyên liệu nấu ăn.
Nhéo một cục bột nhỏ từ trong tô bột, lại dùng chày cán dẹt ra như cái đĩa rồi trực tiếp đặt vào lồng hấp để hấp.
Bên kia, trong chùa miếu, Văn Nam đã đến đây từ buổi sáng và bái từng bức tượng Phật bên trong chùa.
Người bày quầy ven đường cũng rất nhiều.
Đang là giờ ăn nên có không ít người đến con phố buôn bán này kiếm ăn.
Mùi thịt kho đang được giữ ấm liên tục vô cùng nồng đậm, vừa mở vung ra là người đi đường qua lại lập tức ngửi thấy ngay.
Muốn thu hút khách thì phải có chút tay nghề thật mới được. ...
Để thu hút khách hàng, Lâm Chu đặt vung nồi kho sang một bên.
Ngôi chùa này rất nổi tiếng trong thành phố, tọa lạc tại một khu phố xá sầm uất, lượng người qua lại rất cao. Mặc kệ là vào thời gian làm việc ngày thường hay là vào cuối tuần đều có rất nhiều du khách trong tỉnh hoặc vùng khác đến đây bái Phật dâng hương, hứa nguyện xin quẻ vân vân.
Sau khi cầu bút tiên nhưng thất bại, Văn Nam lại đặt hy vọng lên bái Phật hứa nguyện.
Một tuần lễ mới, anh cố ý điều chỉnh để ngày thứ hai nghỉ ngơi chính là vì đến chùa dâng hương bái Phật.
"Hy vọng Phật tổ phù hộ con có thể tìm được quầy hàng của ông chủ Lâm!"
Trước mặt một bức tượng Phật nào đó, Văn Nam đang thật lòng bái Phật hứa nguyện, dập đầu vô cùng thành kính.
Giữa tốn tiền và tốn thời gian, anh lựa chọn bái Phật.
Công việc thật sự là quá bận rộn, bình thường còn phải tăng ca, thời gian có thể dùng để tìm ông chủ Lâm ít đến tội nghiệp.
Một tháng cũng chỉ có chút tiền lương đó, 'cò không tiến thì không nói, cũng chẳng dư thừa đồng nào để làm chuyện khác.
Chỉ có thể ký thác hy vọng lên huyền học mà thôi.
Nghe nói ngôi chùa này rất linh nghiệm.
Trước đó có một đồng nghiệp của anh đến dâng hương cầu duyên, kết quả trở vê còn chưa đến một tháng đã thành công hẹn hò. Tuy đó là đóa hoa đào nát nhưng ít nhất có linh nghiệm mà phải không.
Văn Nam nghĩ có thể thực hiện nguyện vọng là tốt lắm rồi, còn thực hiện bằng cách nào thì kệ nó chớ.
Chùa miếu rất lớn, chờ Văn Nam bái toàn bộ tượng Phật xong đi ra ngoài thì cũng đã 11 giờ hơn rồi.
Anh bước nhanh ra ngoài dưới trời nắng gắt.
Anh mới bước ra cổng chùa thì ngửi thấy mùi thịt rất nồng.
Theo bản năng, Văn Nam nhìn về phía mùi truyền đến.
Bỗng thấy được Lâm Chu đang bán bánh cuốn thịt kho.
Văn Nam: !II
Vãi beepl
Một giây sau, Văn Nam dụi mắt thật mạnh, hoài nghi mình bị hoa mắt.
Nhắm mắt, rồi lại trợn mắt, ông chủ Lâm vẫn đứng ở chỗ đó bán bánh cuốn thịt kho.
Văn Nam không nói hai lời, trực tiếp xoay người quỳ bịch xuống trước cổng chùa, phần trán kề sát đất dập đầu ba cái.
Tiếng dập đầu đó khiến chú tiểu đứng ở cổng đưa tiễn khách hành hương giật cả mình, thấy anh dập đầu còn vội vội vàng vàng đến đỡ anh đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận