Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 340: 100 triệu cũng bình thường, không có gì lạ

Chương 340: 100 triệu cũng bình thường, không có gì lạChương 340: 100 triệu cũng bình thường, không có gì lạ
"Mọi người không thấy phấn khích à?"
"Không, tôi cảm thấy rất điên. Ngày nào đi làm cũng bị ông chủ mắng cả trăm lần xem mọi người còn nghĩ đến chuyện hẹn hò với ông chủ không?"
"Nghe cô nói vậy tôi thấy cũng có lý."
"Nếu muốn biết thì chờ Hiểu Lâm về hỏi thử, chẳng phải biết ngay à!"...
Hơn 3 giờ sáng, sau khi Lâm Chu kết thúc việc bày quầy bán hàng tuần này, thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Gan cậu bé lắm.
Bày quầy bán hàng ở nghĩa trang, ít nhiều gì cậu cũng thấy sợ hãi.
Bằng không cậu cũng không tạo acc clone, lén lút lên mạng dụ dỗ khách hàng đến mua đồ ăn.
[Sách dạy nấu ăn: Kỹ xảo xiên que) ]
Sau khi Lâm Chu hoàn thành nhiệm vụ, vừa về đến nhà, phần thưởng lập tức được gửi tới.
Cậu chỉ chú ý vào nhiệm vụ tuần này mới được cập nhật.
Không ngạc nhiên chút nào.
100 triệu bình thường, không có gì lạ.
[Nhiệm vụ tuần này: Hãy đến cổng viện dưỡng lão Hạnh Phúc bán xiên que vào lúc 8 giờ sáng. Có thể bày quầy bán hàng trong vòng 20 tiếng trở lên. ]
Đương nhiên cũng có nguyên nhân là yêu cầu nhiệm vụ trong đó, mỗi ngày phải bán 100 bát hoành thánh.
Một tuần chỉ cần bày quầy bán hàng trong vòng 20 tiếng là được, bình quân mỗi ngày không quá 3 tiếng, hoàn toàn không có áp lực.
Lâm Chu ấn mở chỉ tiết nhiệm vụ, cẩn thận xem xét.
Tuần này là nhiệm vụ có thời hạn. Đây là lân đầu cậu gặp được.
[Nhận nhiệm vụ / Từ chối]
Xác định không có vấn đề rồi mới nhận.
Lâm Chu xem bản đồ hệ thống, sau khi xác nhận viện dưỡng lão Hạnh Phúc ở cùng thành phố, cách đó không xa, không có bẫy thì mới yên tâm.
Trải qua kinh nghiệm bị hệ thống hố đi nghĩa trang tuần trước, hiện tại cậu phải xem kỹ phần giới thiệu trước khi nhận nhiệm vụ.
Thậm chí hôm nay cậu còn có thể điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, ngủ một giấc sảng khoái, không cần ra bán.
[Nhận nhiệm vụ. |...
Đồng nghiệp vừa dứt lời, Hiểu Lâm suýt nữa bị nước bọt của mình làm sặc chết.
"Mọi người sao thế?"
Đối diện với từng đôi mắt hóng chuyện, cô lộ vẻ nghỉ ngờ, kỳ quái nhìn lại.
Hiểu Lâm đi vào công ty, chưa kịp đặt túi xách xuống đã bị một đám đồng nghiệp bà tám vây vào giữa.
"Hiểu Lâm, cô nói thật cho chúng tôi biết, có phải cô và ông chủ đang hẹn hò không?"
Hôm sau, tuân mới đã đến.
Cái quỷ gì đây? Này là lời người nói đấy hả?
"Mọi người nói gì thế! Tôi với ông chủ sao có thể. Anh ta chỉ kém ba tôi có 10 tuổi." Hiểu Lâm tức giận trừng mắt từng người một.
"Chuyện gì cũng hóng hớt chỉ hại mọi người thôi!"
"Vậy hai ngày nay, ngày nào tan tâm cô cũng đi cùng ông chủ là đi làm gì? Không phải hẹn hò à?"
Các đồng nghiệp thấy Hiểu Lâm phủ nhận vẫn không tin cho lắm.
Hiểu Lâm:...
Thì ra nguyên nhân tin đồn là đây.
"Chúng tôi đi ăn hoành thánh của ông chủ Lâm, chỗ đó hơi xa, vừa khéo tôi biết lái xe nên làm tài xế chở ông chủ đi thôi mà."
Đã bước sang tuần mới, Hiểu Lâm nói ra địa điểm ông chủ Lâm bày quầy bán hàng tuần trước không có một chút áp lực nào.
"Ông chủ Lâm? Là người mở quầy hàng ngẫu nhiên rất hot trên mạng lúc trước ấy hả?"
Đồng nghiệp bên cạnh chợt nhận ra, lập tức đau tim.
"Chúng tôi ở công ty tăng ca, hai người thì đi ăn hoành thánh, lòng tôi đau quá man!"
"Tôi từng nghe nói thành phố chúng ta có quầy hàng ven đường bày bán ngẫu nhiên rất ngon, nhưng vẫn chưa ăn lần nào. Hai người vậy mà giấu mọi người hưởng thụ một mình!"
"Nhanh nhanh nhanh, tôi hơi khó thở, người đâu mau đến ấn nhân trung cho tôi!"
Hiểu Lâm nhìn dáng vẻ kỳ quặc của mọi người, cực kỳ khoái chí.
"Tôi còn tưởng mọi người chưa từng nghe về ông chủ Lâm chứ. Chưa thấy mọi người bàn luận bao giờ."
"Đuổi theo một quầy hàng ven đường cần có thời gian và tiền bạc mà. Chúng tôi chỉ là người làm công ăn lương bình thường, lấy đâu ra thời gian và sức lực đi tìm khắp thành phố chỉ vì ăn uống chứ! Thế nên đành xem náo nhiệt thôi.'
"Nếu có duyên gặp thật thì chắc chắn sẽ đến nếm thử."...
Ngay lúc các khách hàng đang ầm ï thảo luận xem tuần này Lâm Chu sẽ bày quầy bán hàng ở đâu, bên này Lâm Chu mới rời giường.
Nhiệm vụ không quy định rõ phải bày quầy bán hàng mỗi ngày, Lâm Chu yên tâm thoải mái nghỉ ngơi.
Cậu ăn xong bữa cơm bèn ra ngoài câu cá.
Chủ yếu vì Phan Nguyên đã hẹn cậu.
Bảo người ta từ chối thế nào được!
Từ khi cậu có kỹ năng câu cá, Phan Nguyên không còn thích hẹn cậu cùng đi câu nữa, cười chết.
Hiếm khi được hẹn một lần, nói sao cậu cũng phải đi.
Sau đó, Lâm Chu câu cá cả đêm, rạng sáng 4 giờ mới thu cần rút lui cùng lúc với Phan Nguyên.
Một người về nhà, một người đi chợ.
Bán xiên que cần khá nhiều nguyên liệu, nhưng không cần nhiều kỹ thuật.
Lâm Chu đến chợ, thấy thứ gì tươi mới thì mua cái đó.
Nào là ớt chuông, nấm, đậu phụ, rau mùi, bắp cải, súp lơ, khoai tây, cà tím, chuối tiêu, vân vân và mây mây, có gì mua nấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận