Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 515: Chạy sai rôi? (1)

Chương 515: Chạy sai rôi? (1)Chương 515: Chạy sai rôi? (1)
"Thật ra thì cũng rất bình thường, cho tới bây giờ tôi chưa từng ăn vịt kho nào ngon như thế này, mùi vị khỏi phải bàn, khán giả ngồi bên dưới ăn, chúng ta ở trên sân khấu vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm. Đáng tiếc, trừ ngày đầu tiên, mấy ngày sau không có khán giả nào thưởng vịt kho."
"Tặng giỏ trái cây thì có, chỉ là không có vịt kho."
"Chắc là bọn họ cũng không mua được, mấy người không biết hôm nay có bao nhiêu người xếp hàng đâu, một hai trăm người, trong trong ngoài ngoài bao vây làm phố ăn vặt chật như nêm cối. Người đến xem kịch cũng đông hơn nhiều, tiền boa của hôm nay cũng nhiều hơn."
Bầu gánh nhìn tiền mặt còn chưa kịp thu dọn lại trên đầu mọi người, còn có đủ loại quà tặng họ đang xách trong tay, tiền mặt đều phải bỏ vào túi.
Không cần đếm cũng biết nhiều hơn hai buổi diễn trước.
Không ngờ hôm nay ông không ở lại sân diễn trông coi, phần thưởng lại nhiều hơn.
Bầu gánh nhắc đến mọi người mới phản ứng lại, khán giả hôm nay đúng là đông hơn trước kia nhiều, cũng nhiệt tình hơn.
Phần thưởng trên sân chưa từng ngừng lại luôn.
Trong một buổi biểu diễn, chắc chắn là diễn viên chính thu hút sự chú ý của người khác nhất. Diễn tốt, khán giả khen thưởng gì đó cũng có.
“Tôi còn nhận được một cục vàng nữa."
Nhìn mọi người kinh ngạc như vậy, diễn viên tiểu sinh cũng móc ra một cục vàng tương tự từ trong lòng.
"Vãi, đã bao nhiêu năm chưa thấy ai boa vàng nhỉ, trâu bò thật đó chị."
Nói rồi, diễn viên hoa đán móc một cục vàng nhỏ ra từ trong đồ hóa trang, nhất thời làm các diễn viên khác trừng to mắt.
"Wow anh cũng đỉnh thật, khán giả đợt này thật là hào phóng."
"Đúng thế, tôi bảo sao hôm nay tay áo không chứa hết tiền."
Đến Nam Kim diễn kịch, người xem đúng là rất cổ vũ, lại diễn thêm hai buổi cũng không có vấn đề gì.
Phần thưởng của khán giả chính là báo đáp tốt nhất đối với sự nỗ lực của các diễn viên.
Bầu gánh cũng vui mừng gật đầu.
Mọi người rất ganh tị nhưng cũng vui vẻ thay cho họ.
Diễn viên hoa đán đang tẩy trang chợt khựng lại, nói ra, cô cũng có lòng tò mò cực kỳ lớn đối với ông chủ Lâm.
Bầu gánh lại nói ra lời kinh người: "Đúng rồi, tôi còn mời ông chủ Lâm ngày mai dọn quây xong thì qua xem kịch nữa. Đến lúc đó chúng ta hát vở kịch hay cho ông chủ Lâm mở mang kiến thúc một chút ha."
"Gì cơ?"
Nếu không có vịt kho ăn, mọi người đều mất đi sự nhiệt tình chuẩn bị giành ăn ban nãy, bắt đầu tẩy trang và thu dọn lại phần thưởng trên đầu.
Lúc đó cô lên trên mạng lướt thấy đoạn video ông chủ Lâm đứng trên đường, bên cạnh là một đám khách hàng đang bưng bít tết ăn không có chút hình tượng.
Cảm giác kinh ngạc vui mừng kia cực kỳ tuyệt!
Không ngờ cô đã được ăn trong lúc không hề hay biết!
Còn nghĩ đến ngày nào đó không diễn xuất nữa có thể sẽ cùng đám cư đân mạng đi tìm vị trí của ông chủ Lâm, đến mua và nếm thử tay nghề của thần bếp xem sao.
Cô vừa liếc mắt đã bị ông chủ Lâm có khí chất đặc thù này thu hút. Hơn nữa, vịt kho làm cô nếm một miếng đã quyến luyến không quên, thế mà lại là ông chủ Lâm làm.
Chỉ có ông chủ Lâm như biết phát sáng, đứng giữa đám người đeo kính râm thổi kèn xô na.
"Thật hay giả thế?"
"Đương nhiên là thật rồi, ông chủ Lâm không chỉ có tay nghề tốt mà dáng dấp cũng đẹp, khuôn mặt, khí chất đều tuyệt vời."
Bầu gánh hồi tưởng lại lúc Lâm Chu cởi khẩu trang nói chuyện với mình, ngũ quan tiêu chuẩn kia, không cần trang điểm ông cũng biết, sau khi hóa trang xong chắc chắn là ông chủ Lâm sẽ làm người ta phải kinh ngạc lắm.
Chính là kiểu tướng mạo tuấn lãng mà thẩm mỹ của người bình thường đều cảm thấy đẹp mắt, khó trách lúc bày quầy ông chủ Lâm vẫn luôn đeo khẩu trang.
"Trước khi dọn quầy ông chủ Lâm cũng đã đi xem rồi, vẫn còn khen mấy đứa diễn tốt nữa."
Các diễn viên nghe nói như thế cũng bắt đầu cẩn thận hồi tưởng.
Sau đó đối chiếu với ảnh chụp của ông chủ Lâm trên mạng, cuối cùng đã nhớ ra.
"Có phải đại gia xách theo một túi tiền mặt lên đài khen thưởng hôm qua không nhỉ. Chúng ta vẫn còn nói, một túi tiên kia ít nhất cũng phải trăm ngàn. Cái người mà đeo khẩu trang, thân hình thon dài, khí chất rất tốt ấy."
Anh vừa nói như vậy, những người còn lại cũng so sánh hình tượng của hai người này với nhau, phát hiện đúng là giống thật!
"Xem ra lời đồn trong nhà ông chủ Lâm có mỏ là sự thật, số tiền khen thưởng lớn như vậy, anh nói ông chủ Lâm không có tiền tôi không tin."
"Đây đâu phải là ông chủ Lâm, đây là ba mẹ áo cơm của tôi mới đúng. Hôm qua tôi rụt rè quá, lẽ ra phải ôm bắp đùi kêu ông chủ Lâm khen thưởng cho chúng ta ít vịt kho, chẳng phải là sướng chết à."
Bầu gánh cũng kinh hãi.
Lúc trước ông còn hoài nghỉ ông chủ Lâm chỉ là nói lời khách sáo, thật không ngời
Bạn cần đăng nhập để bình luận