Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 360: Hay thật, ai ăn lại mọi người chứ! (2)

Chương 360: Hay thật, ai ăn lại mọi người chứ! (2)Chương 360: Hay thật, ai ăn lại mọi người chứ! (2)
Một ông cụ bên cạnh không mua được, thấy thế cũng xúm lại.
Hồ Vân Tuệ mua được xiên que, không thèm nhưng bọn họ thèm mài
"Đi đi đi, tôi mua cho em Tuệ của tôi, ông tới xem náo nhiệt cái gì."
"Người ta không phải không cần à, tôi ăn một chút có sao đâu, tốt cho ông, ông bị cao huyết áp, bớt ăn mấy món dầu mỡ đi."
Lão Vương thấy lão già không biết xấu hổ này, tức giận đến mắt trợn trắng. Sau đó ôm xiên que lủi mất.
"Nè, đừng đi mà, chờ tôi với-"...
Bên kia, còn chưa được hai tiếng, Lâm Chu thấy nguyên liệu không đủ bán, bớt chút thời giờ gọi điện thoại cho quản gia Tôn.
"Alo, chú Tôn, nguyên liệu bên chỗ cháu không còn nhiều, chú và mấy dì chuẩn bị cho cháu thêm chút nguyên liệu giao qua đây với, cháu gửi địa chỉ cho chú."
"Thật hay giả vậy, ông chủ Lâm anh kêu người giao nguyên liệu đến hả?"
Lâm Chu kêu quản gia Tôn chuẩn bị giao đến một ít nguyên liệu nữa.
"Không phải chứ, ông chủ Lâm anh đừng chiều bọn tôi quá, trước đó khi hết nguyên liệu anh sẽ dọn quầy ngay, rất nhiều lần tôi chưa ăn được, tuần này anh lại kêu người ta giao nguyên liệu tới, anh hơi lạ nhat"
Niềm vui đến quá đột ngột, đến mức khiến những khách hàng ruột không thể tin được.
Mấy khách hàng xếp hàng phía sau đang lo lắng đến lượt mình thì bán hết, không ăn được, kết quả nhìn thấy ông chủ Lâm đang gọi điện thoại kêu người ta giao nguyên liệu tới.
"Tôi cảm thấy chùa Thường Trung thật linh, trước đó nguyện vọng của tôi chính là hy vọng mỗi tuần đều có thể biết vị trí ông chủ Lâm bày quầy hàng, liên tục hai tuân đều được thực hiện, ngày mai tôi phải đi tạ lễ, hu hu hu cảm động khóc mất!"
Còn chưa tới hai tiếng, nguyên liệu chỉ còn một nửa, hôm nay phải bán nhiều một chút, bằng không thời gian bày quầy hàng lúc sau sẽ dài hơn.
Khách hàng phía trước nghe thấy cuộc điện thoại của Lâm Chu.
"He he, tiếp tục xếp hàng, tiếp tục xếp hàng, nguyên liệu của ông chủ Lâm đang trên đường đến đó, không cần lo không có ăn!"
"Cảm động, thật sự quá cảm động, ông chủ Lâm, anh chính là thân của tôi!"
Bên kia, sau khi Tôn Đức Nghiệp nhận được điện thoại của Lâm Chu, lập tức lái xe đi mua đồ ăn.
Nếu không phải sợ bản thân xếp hàng nửa ngày bị người khác chiếm mất, cho dù thế nào bọn họ cũng phải đến trước quầy hàng hỏi thử ông chủ Lâm có phải thật hay không. Thật sự khiến người ta khó tin.
Trước đó ông chủ Lâm bày quầy hàng không phải như vậy đâu!
Rơi vào trong lỗ tai của mấy khách hàng phía sau, quả thực cũng không dám tin.
Ông nhanh chóng đến siêu thị gần nhất, cứ mua mua mua.
Mặt trời mọc đằng tây rồi. Ông chủ Lâm bán hết nguyên liệu lại không dọn quầy, ngược lại kêu người ta mang nguyên liệu đến.
Một tiếng sau, quản gia Tôn mang theo nguyên liệu mới đến, Lâm Chu vừa vặn bán hết hàng tôn, đang nói chuyện phiếm với mấy khách hàng.
Tất cả đều được cắt gọt chỉnh tê, bỏ vào trong thùng.
Sau đó về nhà cùng mấy dì giúp việc rửa sạch và chuẩn bị. Nhìn thấy Lâm Chu bán hết nguyên liệu vẫn không dọn quầy, mấy khách hàng phía sau mới thật sự tin rằng hôm nay có chuyện tốt này.
Bọn họ cũng không làm được xiên que sơ chế đặc biệt, chỉ có thể mua một vài nguyên liệu tươi không cần gia công để chuẩn bị.
Thật sự là trăm năm hiếm gặp!
Mọi người vừa chém gió vừa đợi nguyên liệu đến.
Sau đó nhìn thấy một chiếc xe sang trọng lái vào từ giao lộ, mấy khách đang xếp hàng đều nhích sang bên cạnh để tránh kẹt đường.
Khách hàng nhàm chán còn cùng người bên cạnh nghiên cứu chiếc xe này bao nhiêu tiền.
"Hãng gì vậy, tôi từng nhìn thấy trên mạng, hình như phải hơn ba triệu đó?"
"Không rõ lắm, chụp ảnh tìm trên mạng xem xe gì."
"Ngầu quá trời, xem thử đường cong còn có thiết kế này đi, là gu của tôi đó."
"Tôi chỉ có thể nhìn ra loại xe này không phải gia đình bình thường mua được."
"Ồ, xe này đi ngang qua hả hay sao? Sao lại lái vào bên chỗ chúng †a?"
"Nói không chừng là tới ăn xiên que mà ông chủ Lâm làm."
"Người có tiền cũng ăn xiên que hả?"
"Đậu mé, anh có ý gì, tay nghề của ông chủ Lâm tốt biết mấy, người có tiên cũng chưa chắc từng ăn xiên que ngon như vậy, đến ăn không phải rất bình thường sao."
"Cũng có lý, cho dù có tiền, tôi cũng không thể từ bỏ món ngon mà ông chủ Lâm làm."
Người này nói xong, vẻ mặt còn biểu cảm tôi yêu ông chủ Lâm nhất nhìn Lâm Chu.
Người xung quanh nhìn hắn như tên trộm gà, cũng lần lượt biểu đạt tình cảm yêu thích của mình với Lâm Chu tựa như một hiện trường cuộc thi so tài.
Lâm Chu được mọi người biểu thị tình yêu: ...
Sắc mặt Lâm Chu vặn vẹo thật sự không biết tiếp lời như thế nào.
Cũng may có một lớp khẩu trang bảo vệ, bằng không cậu cảm giác mặt mình sắp đỏ rồi.
Quản gia Tôn tìm được đất trống dừng xe, nhanh chóng xuống xe, vòng qua cốp sau để lấy nguyên liệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận