Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 567: Trở lại thời gian cũ

Chương 567: Trở lại thời gian cũChương 567: Trở lại thời gian cũ
Cậu trừng to mắt.
"Đờ mờf"
[Nhiệm vụ tuần này: Trở lại thời gian cũ, ký chủ chọn ra món ngon mình từng bán và bán lại hàng ngày. ]
(Ghi chú: Nhiệm vụ không giới hạn thời gian, địa điểm và món ăn, toàn bộ do ký chủ tự sắp xếp)
Còn có nhiệm vụ kiểu này?
Lâm Chu không tin lật qua lật lại tóm tắt nhiệm vụ xem mấy lần, xác định nhiệm vụ tuần này sẽ do chính mình tùy ý sắp xếp.
Cậu muốn bán lại món gì thì cứ bán món đó, cũng không quy định thời gian, bán mấy ngày, vân vân.
Độ tự do siêu cao.
Không ngờ trong thực tế cậu cũng có thể thỏa mãn sở thích nhỏ của mình, cất giữ thẻ nhiệm vụ trong balo đến bám bụi luôn.
Cậu vốn không chờ nhiệm vụ cập nhật đã đi ngủ là vì nghĩ rằng nếu nhiệm vụ phải thực hiện ở tỉnh thành khác hoặc khó hoàn thành, cậu sẽ sử dụng thẻ nhiệm vụ tùy chỉnh.
Hê hê, tiết kiệm được một tấm thẻ nhiệm vụ.
Nào ngờ nhiệm vụ tuần này hoàn toàn không xung đột với lịch trình của cậu.
Thế nên, chờ đến lúc thức dậy cậu mới xem hệ thống.
Kể cả trong game, cậu cũng không nỡ dùng thứ tốt thế này, vẫn luôn giữ lại trong balo đến bám bụi.
Hơn nữa còn không trì hoãn cậu tham dự hôn lễ của anh Minh Viễn vào cuối tuần!
Không nghĩ tới nhiệm vụ ngẫu nhiên mỗi tuần cũng có thể đa dạng như vậy.
Trừ khi ngày nào đó hệ thống đưa thêm cho cậu một thẻ nữa, cậu còn chịu dùng thử một chút.
Lâm Chu hớn hở tươi cười.
Cậu chấp nhận vất vả làm nhiệm vụ cũng không nỡ sử dụng tấm thẻ nhiệm vụ này!
Hay là quầy bánh bao? Lâu lắm rồi không ăn bánh bao, bán buổi tối cũng được.
Mì lạnh nướng?
Như tuần cậu vừa xuyên qua, lấy được phần thưởng là căn biệt thự kia?
Một giây sau, Lâm Chu vui vẻ xong lại suy nghĩ hôm nay mình nên bán lại món gì.
Hay là hamburger, gà rán đây?
Lúc này đã sắp đến giữa trưa, 8 giờ tối đến công viên Hoa Quả Sơn bán bánh bao là vừa khéo.
Lâm Chu lựa chọn một hồi, cuối cùng quyết định bán bánh bao.
Vậy thì bánh bao đi!
Nhiệm vụ có độ tự do cao thật sự làm người mắc chứng khó lựa chọn như cậu rất khó xử.
Chủ yếu là lâu rồi không ăn, cậu hơi thèm.
Lâm Chu rơi vào xoắn xuýt.
Nói làm là làm ngay.
Lâm Chu rời giường rửa mặt, ăn cơm xong vội lái xe ba bánh đi mua thức ăn.
Biết bao lâu rồi mới trải nghiệm lại cảm giác đi mua thức ăn, cậu cảm thấy thật hoài niệm.
Nếu đã bày bán lại thì các vị bánh bao cũng nên như lúc ban đầu.
Lâm Chu mua một tảng lớn thịt bò thượng hạng và một miếng đậu hũ. Cậu vốn định bảo Tiểu Bạch đưa một ít thịt bò tươi mới qua.
Nhưng khi cậu gọi đến, tâm trạng Tiểu Bạch rất kích động đáp: Đừng nói bò, ngay cả heo, dê, gà, vịt, gì cũng không còn.
Một tuần bán đồ nướng đã khiến trang trại dồi dào nguyên liệu trở nên cạn kiệt.
Tiểu Bạch bận rộn bắt đầu dẫn nhân viên đi gieo hạt, mua hạt giống, có lẽ sẽ phải bận rộn rất lâu.
Thế nên, hết cách rồi, Lâm Chu rõ ràng sở hữu trang trại còn phải đi chợ mua thức ăn một phen.
Mua nguyên liệu về là đến công đoạn nhào bột, chuẩn bị nhân bánh bao, sẵn tiện gọi cha con họ Trương đến ăn bánh bao cho bữa tối.
Cậu cũng nhắn tin cho Phan Nguyên, kết quả không biết người này chạy đến nơi nào câu cá, không có cả tín hiệu điện thoại. ...
Nhóm khách hàng ruột ở Giang Đông được trải nghiệm một tuần đồ nướng xong mới chịu công bố tin tức ông chủ Lâm bày bán đồ nướng suốt tuần tại Giang Đông, còn không giới hạn số lượng lên mạng.
Một hòn đá khuấy động ngàn cơn sóng.
Những khách hàng tìm kiếm suốt một tuần nhốn nháo tan vỡ.
"Không phải chứ, Giang Đông các người đều được huấn luyện cả rồi à? Không để lọt tí tin tức nào ra ngoài luôn?"
"Mấy người ăn đã đời rồi mới đăng lên khoe khoang, có thể tôi không phải người, nhưng mấy người là chó thật đấy!"
"Đúng là chỉ có mấy người mới làm được! Chúng tôi khổ sở tìm ròng rã một tuần, mấy người thì đêm nào cũng ăn đồ nướng, địa điểm còn là trang trại của ông chủ Lâm!"
"Ghen tị quá, làm gì có ai bán đồ nướng mà giết heo ngay hiện trường thế đâu!"
"Đù mé, còn có heo sữa quay nữa kìa, tôi không dám nghĩ nó ngon cỡ nào đâu."
"Chúc tất cả mọi người ở đây đều phát tài, trừ người Giang Đông!"
"Tốt lắm, tốt lắm, Giang Đông mấy người chơi như vậy đúng không? Trước đây thì giấu tin tức của ông chủ Lâm kín như bưng. Bây giờ ông chủ Lâm có nhiều fans như vậy, mấy người còn muốn hưởng món ngon ông chủ Lâm làm một mình. Không phải là người!"
"Tôi chỉ muốn hỏi một chút, sao công tác giữ bí mật của mấy người tốt thế? Chuyện này không chỉ diễn ra trong một, hai ngày, mà là suốt một tuần lễ đấy! Thế mà trên mạng chẳng xuất hiện tí tin tức nào!"...
Nhóm khách hàng ở xa còn đỡ, các khách hàng ở Khẩu thành sát vách mới phải gọi là tan nát cõi lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận