Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 233: Không phải chứ, sao anh ăn gian thế? (1)

Chương 233: Không phải chứ, sao anh ăn gian thế? (1)Chương 233: Không phải chứ, sao anh ăn gian thế? (1)
Từ lần trước bạn gái Triệu Kỳ Thắng nếm thử món cá kho cơm rượu kia, cũng nhớ mãi không quên.
Nhưng công việc của cô bận quá, không rảnh đi mua.
Cô hỏi Triệu Kỳ Thắng mua ở đâu, anh cũng chỉ nói là mẹ anh mua ở cổng chợ.
Hôm nay cô được nghỉ, cho dù Triệu Kỳ Thắng không nói cô cũng định đến tìm thử.
Lúc này rất đúng lúc.
"Vậy cũng được."
Triệu Kỳ Thắng cũng không bày tỏ ý kiến.
Vì thế, hai người ở nhà kỳ kèo đến ba bốn giờ chiều rồi hẹn gặp nhau ở cổng chợ, đến sớm xếp hàng.
Điều này khiến mấy khách hàng đến sớm xếp hàng đều trốn ở chỗ xung quanh có thể hóng mát.
Người bình thường mua đồ ăn không phải buổi sáng thì là chạng vạng, buổi chiều hiếm có người mua đồ ăn.
Quầy trà sữa phụ cận còn có một vài quầy canh tê cay, quầy xiên que và cửa siêu thị đều có người tụ tập.
Nhưng chiều hôm nay, con phố này khá nhiều người.
Ven đường chỉ có một hai quây hàng bán trái cây.
Tuy tháng 9 đã là mùa thu nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất nóng bức, dưới cái nắng gay gắt không có đồ che chắn căn bản không ai đứng nổi.
Bình thường giờ này không ai đến chợ.
Bạn gái: "...'
"Em ở đây chờ anh, anh về nhà lấy đồ đến."
Bạn gái hơi ngơ ngác, nhưng không đợi cô trả lời đã thấy Triệu Kỳ Thắng nhanh chóng chạy đến tiểu khu đối diện, mất hút.
Sau khi Triệu Kỳ Thắng nhìn thấy đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Không dùng chút thủ đoạn đặc biệt là không được.
Anh không muốn đứng xếp hàng dưới trời nắng gắt, nhưng giữ chỗ sớm vẫn được.
Anh có dự cảm rất nhiều người xuất hiện trên con phố này đều đang đợi cá kho cơm rượu.
Chưa đến mười phút sau, Triệu Kỳ Thắng xách hai cái ghế nhựa trở lại.
Vì thế, Triệu Kỳ Thắng đặt hai cái ghế nhựa một trước một sau ở chỗ trước đó Lâm Chu bày quầy hàng.
Ai nấy hành động lưu loát như nước chảy mây trôi, chẳng ai quen nhau mà vẫn đu trend rất mượt mà.
Vì thế, khách hàng nữ mang theo túi cũng học có hình có dạng, đặt cái túi mà mình mang theo phía sau hai cái ghế nhựa.
Khách hàng ruột đứng ở cửa siêu thị ăn kem que kinh ngạc trừng to mắt, bọn họ xếp hàng lâu như vậy, vừa quay đầu đã nhìn thấy một tên ăn gian.
Không phải chứ, sao anh ăn gian thế?
Ngay sau đó một bà mẹ bỉm sữa cũng đặt xe đẩy của đứa nhỏ phía sau túi của quý bà, rồi dẫn con đến cửa siêu thị chơi thú nhún.
Mấy khách hàng ruột ở gần đó đến sớm giữ chỗ: "!"
Toàn bộ quá trình không có trao đổi, còn không liếc lung tung, cứ như thuận tay mà làm.
Khách hàng nam đứng ở cách đó không xa vô thức sờ soạng khắp người, phát hiện mình chỉ mang mỗi một cái di động chứ không có gì dư thừa. Thế thì tiêu đời rồi, chỉ có thể nhìn người đến sau chiếm vị trí đó. Anh ta gấp đến nỗi xoay vòng vòng.
Anh ta đưa mắt nhìn về phía Triệu Kỳ Thắng xếp ghế dựa đầu tiên, ánh mắt rất có tính công kích.
Khách hàng nam chụp mấy bức ảnh vật giữ chỗ đã lùi vê sau mấy vị trí, rồi gửi vào nhóm khách hàng.
"Mấy anh em mau đến giữ chỗ đi, những người này không có tỉnh thần thượng võ, lại lấy đồ vật để xếp hàng, mọi người tới muộn là không có để ăn thật đó."
Hôm nay là ngày cuối cùng của tuần này. Tuần tiếp theo ông chủ Lâm đổi chỗ, còn không biết có thể tìm được người hay không cơ, nếu không ăn là không kịp nữa.
Ông chủ Lâm bày quầy hàng lúc 6 giờ, hơn 3 giờ mấy người này đã bắt đầu tập trung rồi, quả thực không cho người khác sống.
Mấy khách hàng còn chưa xuất phát đọc được tin nhắn này thì cuống cà kê, lập tức sửa soạn ra khỏi nhà.
"Đây là cách mà tên khôn vặt đó nghĩ ra, ông đây xiên chết hắn, . Tôi đến từ sớm rồi, ở ngay tiệm trà sữa chỗ cổng trường tiểu học, làm như vậy khác nào tôi phải xếp sau. Chờ tôi, tôi đến ngay đây."
"Tôi cũng ở gần đó, má nó chớt Tôi cũng đến đây."
"Ai nghĩ ra cách giữ chỗ thiếu đạo đức vậy."
Cao Gia Chí đang dẫn Đại Bảo trên đường đến, đọc được mấy tin nhắn này cũng vội vàng tăng tốc.
Sau khi Cao Gia Chí đến cổng chợ, đỗ xe lại rồi chỉ huy Đại Bảo đi đến chỗ đội ngũ để xếp hàng, cậu ta thì đứng cạnh một gốc cây lớn.
Đại Bảo: "?"
Ánh mắt Đại Bảo đầy nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn về phía Cao Gia Chí.
Trước thì kêu chó giúp đỡ chạy vặt, sau thì kêu chó hỗ trợ xếp hàng. Thật là biết bớt việc.
Mấy khách hàng còn lại không tìm được đồ có thể giữ chỗ, nhìn thấy Cao Gia Chí còn bắt Đại Bảo xếp hàng thì nhìn cậu ta bằng ánh mắt khiển trách.
Đại Bảo là đứa con may mắn của bọn họ, tuần sau còn phải nhờ Đại Bảo tìm kiếm ông chủ Lâm nữa đấy. Sao có thể kêu Đại Bảo làm chuyện như vậy chứ!
Cao Gia Chí bị mấy khách hàng dùng ánh mắt khiển trách lặng lẽ nhìn chằm chằm, cảm giác được sát khí, cười gượng dẫn Đại Bảo đến dưới gốc cây hóng mát, sau đó đổi lại thành để dây xích chó xếp hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận