Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 516: Chạy sai rôi? (2)

Chương 516: Chạy sai rôi? (2)Chương 516: Chạy sai rôi? (2)
Xác định khán giả đại gia hôm qua chính là ông chủ Lâm.
Điều này khiến trên dưới toàn bộ đoàn kịch hát nhỏ đều không khỏi kích động.
Ông chủ Lâm + khán giả đại gia, combo này cộng lại đỉnh cao rồi!
"Mau đi thông báo ra ngoài, bởi vì khán giả Nam Kim quá nhiệt tình nên thời gian biểu diễn của chúng ta kéo dài thêm hai ngày, cũng thêm buổi diễn, 9h sáng thêm một tuồng kịch."
Bầu gánh nói xong, lại nghĩ đến điều gì, không yên tâm dặn dò thêm một câu: "Đừng quảng cáo quá, chỉ cần thông báo một chút là được, khán giả có thể nhìn thấy hay không toàn bộ dựa vào duyên phận, mọi người hiểu ý của tôi chứ?"
Các diễn viên lập tức hiểu ngay.
Sợ quảng cáo quá, đến lúc đó mọi người đều đến.
Ảnh hưởng bọn họ mua vịt kho thì không tốt lắm đâu.
Nấu xong món kho trong đêm, ngày hôm sau sẽ thấm vị, bày quây bán hàng vừa lúc.
"Được, mấy người tẩy trang đi."
Xem đi, sự chú ý của mọi người đều bị chuyển sang ngày mai rồi. ...
Năng lực chuyển đề tài của ông vẫn rất tốt.
Nói chuyện xong, bầu gánh nhìn mọi người đã hoàn toàn quên đi vụ ông ăn vụng cổ vịt, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối Lâm Chu vừa trở về, đã chuẩn bị cho việc bày quầy bán hàng vào sáng mai.
"Yên tâm đi, bầu gánh."
Chẳng lẽ tất cả mọi người đều bày quầy bán hàng vào buổi tối, còn buổi sáng không bày quầy?
Lâm Chu còn chưa đến nơi, từ rất xa đã thấy trên đường phố trống rỗng, cảm giác có gì đó không đúng.
Mấy hôm trước buổi chiều đến thời gian bày quầy, bên này rất đông người.
Đợi đến sáng hôm sau tỉnh dậy, dọn dẹp xong xuôi sẽ lái xe ba bánh đi đến phố ăn vặt.
Hơn 7 giờ bầu gánh đã dẫn theo người đến phố ăn vặt chờ.
Giờ này, tuy phố ăn vặt không có quầy ăn vặt nào.
Nhưng có người mài
Hay là cậu nhớ lầm thời gian, chạy sai rồi?
Thấy tình huống đường phố trống vắng, mọi người đều cực kỳ kích động, giống như nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc một xe vịt kho được mình thầu hết.
"Đó là ông chủ Lâm hả?"
Sáng sớm họ còn đến phố ăn vặt trước để thăm dò địa hình, xem xét tình huống, lại thấy Lâm Chu lại bày quây vào giờ này.
Các khách hàng ruột tương đối sốt ruột đã chạy suốt đêm đến Nam Kim chờ.
Trải qua chuyện hôm qua có rất nhiều khách hàng ruột mua được vịt kho, xác nhận tuần này đúng là ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở đây.
Mấy khách hàng ruột thăm dò địa hình đều ngu người.
Trừ người đi đường ngang qua, còn có khách hàng ruột chạy suốt đêm đến thăm dò địa hình.
"Không phải chứ, không phải trên mạng nói 5,6 giờ tối mới bày quầy à?"
"Đồ ngốc, đó chính là ông chủ Lâm đấy, tôi còn có thể không nhận ra ông chủ Lâm chắc?"
Nói rồi, người này chạy như bay về phía vị trí của Lâm Chu. Lâm Chu dừng xe ba bánh xong, thấy bầu gánh dẫn người chào đón với nụ cười lấy lòng thì còn gì không hiểu nữa.
Cậu nhất thời nở nụ cười bất đắc dĩ.
Đối với hành động này của bầu gánh, cậu vẫn luôn có dự cảm xấu.
"Ông chủ Lâm, cậu tới rồi hả. Hề hề, diễn viên chúng tôi đều đang chuẩn bị, tuy đã thông báo diễn vào 9h sáng nhưng thời gian hơi trễ, chắc là không có nhiều người biết lắm, ảnh hưởng ông chủ Lâm làm ăn, thật là ngại quá. Nhưng đoàn kịch hát chúng tôi đông người, ông chủ Lâm, có thể thầu hết không?"
Khách hàng ruột chạy như bay đến không nghe thấy mấy lời trước đó, chỉ nghe được một câu cuối cùng là 'Ông chủ Lâm có thể thầu hết không?, trong nháy mắt, bàn chân giơ lên suýt nữa thì không thu được, đạp tới một cước.
Người nào dám nói lời như vậy ở trước mặt ông chủ Lâm thế?
"Ông chủ Lâm!"
Lâm Chu còn chưa kịp nói gì, nhìn thấy mấy người chạy về phía mình thì cười lắc đầu.
"Bầu gánh, tôi cảm thấy chắc là không được rồi."
Lâm Chu nói xong ra hiệu cho bảo bầu gánh nhìn ra đằng sau.
Vừa quay lại, thoáng cái đã có thêm mấy khách hàng.
Biểu cảm của bầu gánh sụp đổ.
Chờ đã, sáng sớm mới tám giờ mà đã có fan của ông chủ Lâm rồi?
Tình huống gì vậy?
Trong lòng bầu gánh rất khiếp sợ.
Đợi đến khi tất cả những người còn lại đều chạy đến nơi và thở hổn hển, bầu gánh đã nghĩ ra cách ứng phó.
Ông nhìn ông chủ Lâm đang thu dọn quầy hàng, dời toàn bộ vịt kho ra bên ngoài.
Lại nhìn các khách hàng của ông chủ Lâm, rồi ông kéo những này người qua một bên nhỏ giọng nói.
"Mấy người đều là fan của ông chủ Lâm đúng không?"
Bầu gánh nói với dáng vẻ thần thần bí bí.
Khách hàng ruột chạy đến trước cảnh giác kéo mọi người lại: "Mới vừa rồi người này còn muốn thầu hết, may mà tôi chạy nhanh, không thì vịt kho tới tay đã không còn nữa rồi."
Những người còn lại nghe thấy lời này, đều trừng to mắt, nhìn bầu gánh với vẻ mặt không ngờ ông lại là người như vậy.
Bầu gánh lúng túng ho hai tiếng, mặt không đổi sắc tiếp tục lừa dối: "Mấy người có biết chuyện hôm qua giới hạn mỗi người mua nửa cân không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận