Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 182: Sao nghe giống chuyện ông chủ Lâm có thể làm quá vậy? (2)

Chương 182: Sao nghe giống chuyện ông chủ Lâm có thể làm quá vậy? (2)Chương 182: Sao nghe giống chuyện ông chủ Lâm có thể làm quá vậy? (2)
Khách quen nghe vậy, cảm thấy khả năng đó là ông chủ Lâm ngày càng cao, bèn im hơi lặng tiếng tiếp tục nghe ngóng.
"Là một cậu trai trẻ bày quầy bán à?"
Phan Nguyên không nghi ngờ gì, nhớ lại giọng nói của Lâm Chu, hình như đúng là người trẻ tuổi thì trả lời: "Ừ".
Lần này, 80% là ông chủ Lâm rồi.
Khách hàng cũ không nói ra suy đoán của mình, ngược lại im lặng giấu kín trong lòng, hỏi rõ Phan Nguyên thời gian mua hamburger xong thì định ban đêm tự mình đi xem thử.
Tuần trước, anh đã phát hiện bí mật giới hạn mua hàng của ông chủ Lâm.
Chỉ cần ít người mua, cậu sẽ không giới hạn mua hàng.
Nếu chỉ có mỗi mình anh tìm được ông chủ Lâm, anh không nói ai biết, há chẳng phải muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu à!
Anh tin chỉ cần có người gặp được ông chủ Lâm, ăn được những món ngon cỡ đó, chắc chắn sẽ không nhịn được để lộ chút ít thông tin.
Đấn lúc đó mình anh hưởng hết, nghĩ thôi cũng thấy đẹp.
Hoặc là đi khắp nơi tìm người.
Trong khi các khách hàng trong nhóm đang suy đoán tuần này ông chủ Lâm có bày quầy bán hàng không.
Anh thông minh thật đấy!
Chỉ mình anh rảnh rỗi ngồi lướt xem tin tức trong cùng thành phố trên TikTok, Weibo, ...
Xem ra, tuần này ông chủ Lâm đã bắt đầu bày quây bán hàng, còn là hamburger. Hê hê, anh rất thích ăn hamburger!
Phải nói rằng những khách hàng cũ của Lâm Chu đã gần như hiểu rõ điểm kỳ lạ trong quá trình cậu bày quầy bán hàng, từ đó tìm được người. ...
Nghe diễn tả đã thấy rất giống ông chủ Lâm.
Ngoại trừ ông chủ Lâm ra, không ai lạ lùng nửa đêm đi gầm cầu Phổ La bày quầy bán hamburger thế đâu.
Chẳng phải nhờ vậy anh đã tìm được tin tức mơ hồ ông chủ Lâm bày quầy bán hamburger đấy ư?
Lâm Chu về đến nhà giữa đêm cũng không đi ngủ ngay.
Anh thức đêm tìm kiếm tin tức trên mạng liên tiếp mấy ngày. Nay hai quầng thâm dưới mắt anh đã khủng bố như gấu trúc rồi. Cuối cùng thì hiện tại cũng có thể yên tâm ngủ ngon!
Hê hê, vừa nghĩ tới chuyện có thể độc chiếm hamburger do ông chủ Lâm làm, anh nằm mơ cũng bật cười. ...
Khách hàng cũ che giấu tin tức vừa nhận được, anh hài lòng để điện thoại di động xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Cậu cất những nguyên liệu hamburger chưa bán hết vào ngăn đông trong tủ lạnh. Ngày mai cậu phải lần nữa đi mua nguyên liệu mới để bán.
Tuy hiện giờ cậu không thiếu tiền, nhưng cậu đã sống tiết kiệm hơn hai mươi năm trong quá khứ. Thói quen này không thể sửa ngay được.
Chẳng hạn như nửa đêm cậu đói bụng nhưng không muốn tốn sức chuẩn bị bữa khuya, cậu có thể hâm nóng hamburger lại ăn lót dạ.
Cậu có thể giữ lại nguyên liệu chưa bán hết, tự mình ăn.
Nếu không thì hương vị sẽ có sự khác biệt rất lớn.
Cậu không muốn lãng phí thức ăn.
Làm hamburger không đòi hỏi kỹ thuật cao, chỉ dựa vào nguyên liệu để tạo nên mỹ vị. Sau khi giải quyết xong đống nguyên liệu, Lâm Chu mới đi ngủ.
Thật ra cậu không quá quan tâm chuyện có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không. Nếu hoàn thành, cậu sẽ được thưởng. Không hoàn thành cũng chả có gì, cùng lắm là tuần này không có phần thưởng thôi.
Cũng không tính là không có phần thưởng, cậu đã có thực đơn hamburger và xe bán hamburger, cả tiền kiếm được khi bày quầy bán hàng cũng là của cậu.
Trên thực tế, Lâm Chu cực kỳ hài lòng với hệ thống nhà mình.
Có được cuộc sống hiện tại, cậu đã rất mãn nguyện.
Người biết thỏa mãn mới thấy hạnh phúc, bây giờ mỗi ngày cậu đều rất vui vẻ. ...
Hôm sau, thứ sáu.
Thời tiết đã hoàn toàn trong xanh.
Lâm Chu rời giường khi mặt trời đã lên cao, lười biếng duỗi người.
Trong vòng vài ngày ngắn ngủi, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu đã trở nên bình thường hơn nhiều.
Hừng đông ngủ đến gần trưa dậy.
Còn có thể kịp ăn bữa giữa buổi.
Vào mùa hè, nhiệt độ ban ngày rất cao, ngoại trừ những lúc cần thiết phải ra ngoài, thời gian còn lại Lâm Chu đều ru rú trong nhà.
Cậu nghĩ đến cần thủ mình gặp hôm qua, định ra ngoài mua một ít dụng cụ câu cá, còn phải mua chút thịt bò và các loại nguyên liệu.
Lần này, cậu lái chiếc Bugatti do hệ thống trao thưởng ra ngoài.
Lái chiếc xe sang này ra đường đúng là khác bọt hẳn, xe cộ xung quanh đều cách xe cậu rất xa, khiến xe cậu cực kỳ dễ thấy.
Trước kia, cậu lướt video thấy vài chủ xe gặp được xe sang trên đường đều giữ một khoảng cách nhất định, vì lỡ như đụng phải sẽ không bồi thường nổi.
Không ngờ lại là thật.
Kỹ năng lái xe của Lâm Chu chỉ ở hạng xoàng. Trước kia cậu có bằng lái nhưng không có tiền mua xe. Hiện tại lái chiếc xe đắt như vậy ra ngoài vẫn khá là áp lực, hận không thể dán tấm bảng tập lái' lên xe. Nhưng lúc này cậu thấy xe khác đều giữ khoảng cách với mình thì áp lực tâm lý đã giảm đi rất nhiều.
Đúng là nên lái xe nhiều một chút, nếu không ngày nào cũng chạy xe ba bánh, sớm muộn gì cậu cũng quên mất lái xe thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận