Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 528: Tuần lễ đồ nướng quẩy hết mình (1)

Chương 528: Tuần lễ đồ nướng quẩy hết mình (1)Chương 528: Tuần lễ đồ nướng quẩy hết mình (1)
Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, chỉ tưởng tượng thôi mà khóe miệng đã không nén nổi nụ cười.
Tiểu Bạch vừa dẫn đường vừa giới thiệu tình hình của trang trại cho Lâm Chu.
Trương Kiến Quân bên cạnh nghe anh trình bày logic rõ ràng, báo cáo mọi chuyện rất chỉ tiết thì gật đầu khen ngợi, sau đó nói:
"Chú thấy hứng thú với loại rau trông trong ruộng bên đó, mọi người cứ trò chuyện đi, chú đến đó xem thử."
Dù sao ông cũng là người ngoài, không tiện có mặt lúc người ta đang báo cáo.
Tuy Lâm Chu không thèm để ý, nhưng ông là bậc cha chú, phải chú ý.
Quan hệ tốt đến đâu cũng phải chú ý đúng mực.
Lâm Chu cười gật đầu, bảo nhóm quản gia Tôn cũng đến đó dạo chơi, không cần đi theo phía sau cậu.
Lâm Chu nói được một nửa, cảm thấy hình như bản thân làm ông chủ hơi vô trách nhiệm, bèn nói thêm câu cuối.
Sau đó, Lâm Chu và Tiểu Bạch đi đến văn phòng.
Không đến mức lãng phí rau quả và những nguyên liệu được nuôi trông khác.
Cả trang trại rất rộng lớn, dù cậu có bày quầy bán hàng cũng không tốn bao nhiêu diện tích. Trang trại cung cấp nguyên liệu cho một số nhà hàng cao cấp cũng là hạng mục thu tiền, để trang trại có thể hoạt động.
Sau khi hiểu rõ tình hình hiện tại của trang trại, còn có kế hoạch phát triển tiếp theo. Lâm Chu không có ý kiến gì, nhanh chóng ký tên mình lên.
"Chuyện ở đây có anh phụ trách là được, có việc gì có thể bàn bạc với tổng giám đốc Hoàng, đương nhiên tìm tôi cũng được."
Tiểu Bạch thấy thế bèn vẫy tay với nhân viên đang làm việc ở cách đó không xa, lập tức gọi hai người đến, chia ra dẫn bọn họ đi tham quan trang trại.
Tiểu Bạch vẫn còn trẻ, trên người tràn trề năng lượng.
Nghe cậu nói vậy, sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi, báo cáo công việc xong, tự nhiên dời chủ đề lên việc cậu bày quầy bán hàng tuần này.
"Ông chủ Lâm yên tâm, tôi sẽ quản lý trang trại thật tốt để sau này anh không cần lo về nguyên liệu. Chỉ cần anh gọi một cú điện thoại, nguyên liệu sẽ được đưa đến ngay lập tức."
Tiểu Bạch là nhân viên cấp dưới của Lâm Chu, hiểu rõ thói quen của ông chủ lớn là kiến thức cơ bản.
Cậu vừa dứt lời đã thấy ánh mắt Tiểu Bạch sáng bừng lên.
"Tốt lắm, Tiểu Bạch, tuần này tôi bày quây bán hàng ngay trước cổng trang trại, tổ chức tuần lễ đồ nướng quẩy hết mình. Đến lúc đó anh muốn ăn bao nhiêu tùy thích!"
Đương nhiên Lâm Chu hiểu rõ món ngon mình làm có bao nhiêu ý nghĩa khích lệ với nhân viên.
Lâm Chu cười vỗ vai anh.
Anh nhìn Lâm Chu với vẻ kích động.
Thời gian cuối của mùa hè, tuần lễ đồ nướng quẩy hết mình, đã dùng đến mấy chữ 'quẩy hết mình rồi. Nếu quẩy không hết mình, không đủ vui sướng sao mà được?
"Đó là điều tất nhiên mài! Trang trại này lớn như vậy, chả lẽ anh có thể ăn hết nguyên liệu à? Đến tôi mà anh cũng không tin?”
Trời đất ơi, anh có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này, cùng lắm chỉ nghĩ sẽ đi xếp hàng mua món ngon do ông chủ Lâm làm thôi.
Thật sự có thể muốn ăn bao nhiêu tùy thích ư?
Lâm Chu có sự hiểu biết riêng về nhiệm vụ. "Ông chủ, thật... thật ạ?"
"Gọi các nhân viên trong cao ốc đến luôn đi! Mùa hè sắp kết thúc rồi, tôi muốn khao mọi người một chầu ngon. 7 giờ tối, tôi bày quầy làm đồ nướng trước cổng trang trại."
Nhiệm vụ tuần này có mô tả nhiệm vụ rõ ràng, còn có địa điểm nhiệm vụ và thời hạn.
Nhưng không có số lượng xiên nướng cụ thể hoặc giá cả.
Lâm Chu biết điều đó có ý nghĩa gì.
Chỉ cần hiện trường bám sát chủ đề, phù hợp với mô tả nhiệm vụ tuần lễ đồ nướng quẩy hết mình, chẳng phải là được rồi à?
Tiểu Bạch nghe được còn phải gọi các đồng nghiệp ở cao ốc đến, niềm vui lập tức giảm bớt 1%.
"Ông chủ, nếu tôi nói bọn họ không thích ăn đồ nướng, anh tin không?"
Tiểu Bạch vừa nghĩ đến việc anh bị cử ra ngoài, bỏ lỡ những món ngon kia. Hiện tại vất vả lắm phong thủy mới chuyển dời đến chỗ anh, đám người trong cao ốc vậy mà còn được hưởng một bát canh thì rất khó chịu.
Lâm Chu bưng tách trà lên vừa uống được một ngụm, nghe anh nói vậy suýt nữa đã phun trà ra ngoài.
"Anh tin không?”
Lâm Chu vừa ho khan vừa mỉm cười, cậu bị chọc cười.
Thằng nhóc này đúng là không sợ bị đánh.
"Không tin."
Tiểu Bạch ôm ngực lặng lẽ đau lòng, buồn bã tức giận lắc đầu đáp.
Dứt lời, anh thở dài nhắn tin vào nhóm công ty, thông báo mọi người tối nay tan làm đến ăn đồ nướng.
Khỏi phải nói tâm trạng của các nhân viên trong cao ốc kích động tới cỡ nào.
Tiểu Bạch biết người trong công ty đều rất sành ăn.
Sau khi thấy ông chủ không cần anh đi theo sau nữa, anh nhanh chân đi sắp xếp nhóm nhân viên, giết bò, dê, lợn.
Còn phải sắp xếp các loại rau quả.
Tất cả nguyên liệu trong trang trại có thể dùng làm đồ nướng đều được sắp xếp toàn bội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận