Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 616: Bản đồ mới (2)

Chương 616: Bản đồ mới (2)Chương 616: Bản đồ mới (2)
Mơ mơ màng màng nghỉ ngơi một lát, lúc cậu tỉnh lại thì tuân mới đã đến, có nhắc nhở nhiệm vụ rồi.
[Ting. ]
[Nhiệm vụ tuần này: Đi chợ sáng trên đường văn hóa Bạch Hà - thành phố Bạch Hà - Bạch Long Giang. Bán tổng cộng hai ngàn cái hamburger trứng trong một tuần. Thời gian nhiệm vụ: 6 giờ sáng. ]
[Sách dạy nấu ăn: Hamburger trứng) ]
[Nhận nhiệm vụ / Từ chối]
Phắc!
Lâm Chu vốn đang mơ hồ, vừa thấy địa điểm nhiệm vụ đã lập tức tỉnh táo.
Mịa nó, Giang Đông cách Bạch Long Giang gần ba ngàn cây số, chính là một nam một bắc. Cậu đau đớn, cậu gục ngã!
Nhưng cậu vẫn phải nhận nhiệm vụ.
6 giờ sáng đi chợ, bày quầy bán hàng, nhiệm vụ này vừa ngẫm đã thấy cậu khó mà thích nghi được.
Nhiệm vụ này của hệ thống bắt cậu đến thẳng phương bắc.
Lâm Chu là người phương nam, chưa từng đến phương bắc. Không rõ tình hình phương bắc cho lắm.
Cách biệt quá lớn.
Nhức nhức cái đầu rồi đây!
Có lẽ hiện tại Bạch Long Giang đang âm độ.
Trước đây không có cơ hội nhìn ngắm thế giới, bây giờ cậu sẽ đặt chân đến từng điểm một.
Có phần thưởng nhiệm vụ treo phía trước.
Lâm Chu cũng không phải người hài lòng với hiện tại. Dưới sự bảo vệ của hệ thống, cậu sẵn sàng đi khắp nơi trên thế giới bày quầy bán hàng, mở mang kiến thức với càng nhiều cảnh sắc văn hóa.
Thế giới rộng lớn như vậy, đương nhiên ý đồ của hệ thống là mở rộng bản đồ, gia tăng khách hàng mới.
Nhận nhiệm vụ, Lâm Chu tắm rửa xong lại quay lên giường ngủ tiếp.
Có vẻ cậu cũng khá thích cuộc sống bày quầy bán hàng ngẫu nhiên ở bất cứ địa điểm nào đó thế này. ...
May mà đây là nhiệm vụ cộng dồn, không cần chấm công mỗi ngày, cậu có thể ngủ một giấc, chờ thức rồi mới xuất phát đi Bạch Hà.
Trong lòng Lâm Chu không khỏi dâng lên tia chờ mong.
Vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi. ...
Bàn về chuyện tổ chức hôn lễ, hai nhà cô dâu chú rể mới mệt nhất.
Nhìn vẻ mặt hai người trước và sau khi kết hôn đều không thay đổi, tâm tư nhỏ muốn ăn dưa của Lâm Chu cũng hụt mất.
Trên chiếc bàn dài, Trương Kiến Quân ngồi một bên, Lâm Chu ngồi cạnh ông, đối diện là cặp vợ chồng mới cưới.
Lúc cậu thức dậy, ba con họ Trương đã chờ cậu đến ăn sáng ở sảnh tiệc tư nhân.
"Đến đây, cháu nghỉ ngơi tốt không?"
Đánh một giấc đến bình minh.
Nhưng đồng hồ sinh học của bọn họ quá mạnh, mặc kệ tối mấy giờ đi ngủ, cứ đến 7,8 giờ sáng là tự thức giấc.
Họ đến sảnh tiệc tư nhân uống cà phê, xem tin tức, Lâm Chu mới đến.
"Cháu nghỉ ngơi tốt ạ, sao mọi người dậy sớm thế?" Lâm Chu nhìn thời gian, 8 giờ rưỡi, tách cà phê truớc mặt mấy người này đã vơi đi khá nhiều, xem ra họ đã đến đây được một lúc.
"Đồng hồ sinh học, hết cách rồi."
Tuy Trương Kiến Quân đã về hưu, nhưng đồng hồ sinh học của ông vẫn giữ vững suốt mấy chục năm, không thể điều chỉnh trong phút chốc.
"Phải rồi, lại một tuân mới đến, tuần này cháu định đi đâu bày quầy bán hàng?"
Nhà họ Trương làm hàng xóm với Lâm Chu lâu như vậy, quan hệ thân thiết, đã sớm quen thuộc và nắm rõ sở thích của Lâm Chu.
Nói thật, bọn họ cũng rất tò mò mỗi tuần Lâm Chu sẽ đến nơi nào bày quầy bán hàng, rất mới lạ.
"Cháu đi Bạch Hà ạ.”
Trương Kiến Quân vừa vẫy tay bảo quản gia mang thức ăn lên, nghe được địa điểm hơi lạ tai này còn sững sờ một lát.
Ngược lại, Lục Thiển lập tức nhận ra, Bạch Hà chỉ cách nước ngoài một con phố, chợ sáng Bạch Hà rất nổi tiếng. Trước đây, cô còn từng đến đó chơi với bạn.
Cô vừa nghe đã đoán được Lâm Chu sẽ đến đó bày quầy bán hàng.
"Là chợ sáng Bạch Hà à?”
Lâm Chu gật đầu.
Trương Kiến Quân và Trương Minh Viễn lập tức phản ứng lại.
Trên cơ bản, những nơi Lâm Chu từng đến đều là mấy thành phố gần Giang Đông, bỗng dưng cậu chạy đi xa như vậy, bọn họ đều không kịp phản ứng.
"Cháu đi xa quá thết Hình như tháng 11 ở Bạch Long Giang là mùa đông, cháu chuẩn bị quần áo mùa đông chưa?"
"Quần áo giữ ấm bình thường không đủ đâu! Mùa đông ở đó lạnh hơn nơi này của chúng ta nhiều. Ngoài trời thường âm độ, cháu muốn đi bày quầy bán hàng xa thế luôn?"
Trương Kiến Quân hơi lo lắng hỏi.
Trước đây, con trai ông ra nước ngoài học cũng không thấy ông quan tâm đến thế.
Điều này cho thấy vị trí của Lâm Chu trong lòng ông.
Người lớn tuổi là thế đấy, cần tìm kiếm một ít vai trò của mình với con cháu, cần bầu bạn, cần nói chuyện phiếm, cần quan tâm.
Tuy quan hệ ba con nhiều năm giữa Trương Kiến Quân và Trương Minh Viễn đã dịu đi ít nhiều, nhưng cũng khó mà thân thiết quan tâm lẫn nhau, ngồi nói chuyện phiếm, cùng leo núi hay trò chuyện trên trời dưới đất.
Có thể nói sự xuất hiện của Lâm Chu đã mang lại sức sống mới cho Trương Kiến Quân sau khi về hưu, trong giai đoạn ông đang khó chịu nhất.
Đúng lúc Lâm Chu cũng vừa đến thế giới này, chưa có bạn bè, cần tình bạn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận