Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 741: Người anh em, sao anh biết rõ như vậy? (2)

Chương 741: Người anh em, sao anh biết rõ như vậy? (2)Chương 741: Người anh em, sao anh biết rõ như vậy? (2)
"Ơn lớn không thể cảm ơn bằng lời nói, lần này tôi nhất định phải cảm ơn các anh, đưa tiền các anh không nhận, vậy mời các anh ăn xiên nướng thì được đúng không, ông chủ Lâm, chỗ anh có bao nhiêu, tôi mua hết, đưa cho mấy ân nhân mang về, nếu không có các anh đến nhanh như vậy, thì không biết siêu thị của tôi sẽ thiệt hại bao nhiêu."
Dương Nhược Ly thật sự quá nhiệt tình, kéo lính cứu hỏa không cho bọn họ đi.
Những người vây xem, thích náo nhiệt cũng không ngại chuyện lớn, cũng hùa theo khuyên nhủ, khiến nhóm lính cứu hỏa muốn đi cũng không đi được.
Có người vây xem lại nghe thấy trọng điểm của câu nói này.
"Ông chủ Lâm?"
"Là ông chủ Lâm bày quầy ngẫu nhiên rất nổi tiếng trên mạng à?"
Vừa nói ra lời này, những người từng nghe danh ông chủ Lâm đều ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt.
Lâm Chu thấy người ta đã nhận ra mình, cậu cũng cởi khẩu trang ra, mỉm cười chào mọi người.
"Gà xiên thố? Sao tôi thấy quen thế nhỉ."
Mọi ánh mắt nghi ngờ đều hướng về phía Lâm Chu.
"Trời ơi, là ông chủ Lâm thật đó!"
Mọi người nhận ra cậu ngay lập tức.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt Lâm Chu vẫn rất có nét đặc trưng.
"Ông chủ Lâm đến Thành Đô rồi hả?"
Lúc này, ngay cả biên độ cử động giãy giụa của những người lính cứu hỏa cũng ít hơn.
Thời gian bày quầy lâu như vậy rồi, da mặt cậu sớm đã được rèn luyện rồi.
"Hay lắm, ông chủ Lâm đến Thành Đô bày quầy, cuối cùng bị xem là giả mạo, đỉnh thật đó."
Lâm Chu nghe những lời này, nụ cười trên mặt không thay đổi.
"Đây chẳng phải là quầy bán gà xiên thố của ông chủ Lâm chi nhánh Thành Đô đã từng lan truyền khắp vòng bạn bè của tôi à?"
Đối với chuyện anh muốn bao trọn để mời mấy người lính cứu hỏa, cậu cũng rất ủng hộ.
"Bao hết?"
Lâm Chu nhìn Dương Nhược Ly hỏi câu này.
Cậu có thể xử lý rất tốt khi đối diện với sự chụp ảnh và nhiệt tình của mọi người.
Nửa đêm nửa hôm, mấy người lính cứu hỏa vừa nghe tin siêu thị cháy thì lập tức đến hiện trường, không để đám cháy lan rộng, bọn họ đều vất vả rồi.
Vừa nãy đám người vây xem khuyên nhủ tích cực bao nhiêu, thì bây giờ bọn họ hối hận bấy nhiêu.
Anh vẫn còn có thể mời bọn họ ăn chút gà xiên thố này.
Anh vừa xem xét mức độ thiệt hại của kho hàng, tốt hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Dương Nhược Ly xua tay, tâm trạng của anh rất tốt.
Chỉ vì mấy người lính cứu hỏa đã cứu được kho hàng của anh, cho nên anh nhất định phải mời bữa ăn này!
"Đó là chuyện đương nhiên mà, đóng gói toàn bộ cho mấy ân nhân mang về."
Nhìn khuôn mặt điển trai có tính đặc trưng của Lâm Chu, mọi người trợn mặt há mồm, sự hối hận lập tức dâng trào trong lòng.
Cho dù chưa từng nghe thấy danh tiếng của ông chủ Lâm, thì bọn họ cũng tò mò không biết tay nghề xuất sắc đến mức nào mà được nhiều người săn đón như vậy. Mấy năm gần đây có rất nhiều chuyện nổi tiếng trên mạng, chỉ có một mình ông chủ Lâm nổi tiếng nhờ tay nghề nấu nướng, đi khắp nơi bày quầy.
Dân xem thức ăn là trời, ngon đến mức này, đi đến đâu cũng được săn đón, có thể tưởng tượng được ngon đến mức nào.
Bọn họ không dễ gì mới gặp được, chưa kịp nếm thử hương vị, thì toàn bộ xiên que đã được bao trọn rồi.
Hơn nữa chuyện này còn có lý do, là ông chủ Dương mua cho mấy người lính cứu hỏa, lúc nãy bọn họ còn ra sức khuyên nhủ, bây giờ muốn sửa lời cũng không được.
Bọn họ chỉ có thể tiếp tục khuyên mấy người lính cứu hỏa nhận lấy, trơ mắt nhìn ông chủ Lâm đóng gói.
Ngửi mùi thơm tươi ngon bay ra ngoài kia, trái tim thật sự đang nhỏ máu.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Dương Nhược Ly, thì Lâm Chu trực tiếp bắt đầu đóng gói.
Lần này, để đếm số xiên dễ dàng hơn, cậu cố ý tách riêng xiên thịt và xiên chay, như vậy có thể sử dụng phần mềm đếm vòng tròn, biết số lượng xiên để tính tiền rất nhanh.
Sau khi đóng gói toàn bộ, gần một nghìn xiên, đáng lẽ phải hơn một nghìn xiên, nhưng Dương Nhược Ly đã ăn bớt một ít rồi.
Bán hết toàn bộ xiên que, Lâm Chu cũng hoàn thành nhiệm vụ tuần này rồi.
Quá đơn giản-.
Sau khi đóng gói, thấy mấy người lính cứu hỏa vẫn không chịu nhận.
Dương Nhược Ly xách đống xiên que nhét vào xe của bọn họ rồi bỏ chạy.
Chỉ sợ bị trả lại.
Sau đó, Lâm Chu lại có chút bối rối.
"Chết tiệt!"
Chưa trả tiền mà! Người anh eml
Lâm Chu giơ "bàn tay Phúc Nhĩ Khang" muốn gọi người, nhưng nhìn thấy Dương Nhược Ly chạy vào trong siêu thị giống như thỏ, mọi người đều ngẩn ra.
Nhưng trong nháy mắt, Lâm Chu bình tĩnh lại, siêu thị này ngay trước mặt cậu, người ta không thể chạy thoát được, không cần sốt ruột.
Nhưng Cơm Nắm lại sốt ruột!
Nó không nghe thấy tiếng chuông báo tiền vào tài khoản, lập tức đứng dậy từ bàn giẫm của chiếc xe ba bánh.
Nó nhìn Lâm Chu trước, cảm thấy phản ứng của Lâm Chu không đúng, thì lập tức đuổi theo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận