Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 438: Năm xuống nghe thật à?

Chương 438: Năm xuống nghe thật à?Chương 438: Năm xuống nghe thật à?
Sau đó, với trình độ xã giao đỉnh của chóp, anh đi đến bên cạnh đội ngũ xếp hàng, nhích lại gân khách hàng có vẻ trạc tuổi mình hỏi: "Chào người anh em, cho tôi hỏi món bò bít tết này có hương vị thế nào? Ăn ngon không?"
Khách hàng ruột bị hỏi cứ như nghe thấy điều gì vô nghĩa lắm.
Người đó lôi kéo anh bắt đầu đề cử.
"Có món nào do ông chủ Lâm làm mà không ngon đâu? Tôi nói anh nghe, một khi anh ăn món do ông chủ Lâm làm sẽ được mở ra cánh cửa thế giới mới, không quay về được nữa!"
Lục Tín được đề cử thì lộ vẻ: Ồ quao, hóa ra là thế, thật hay giả đấy? Sau đó, dưới sự đề cử cật lực của khách hàng ruột, anh đi đến xếp hàng đằng sau đội ngũ.
Đội ngũ xếp hàng càng ngày càng dài.
Không chỉ có khách hàng ruột mà còn có khách hàng từng ăn một lần rồi bị hấp dẫn quay lại. Ngoài ra còn cả khách hàng đến ăn thử vì tò mò.
Thậm chí, một số người nổi tiếng trên mạng và blogger review ẩm thực thấy độ nóng của quầy hàng, không sợ bầu không khí ăn uống lúng túng cũng đến đây check-in.
Cuối cùng cũng đến lượt Lục Tín nhận món.
Cậu đối đãi bình đẳng với tất cả khách hàng đến dùng bữa, mỗi người một khúc kèn Xô-na.
Lâm Chu đã lập kế hoạch ổn thỏa.
Dù sao, hết tuần này cậu cũng chuồn.
Cậu phải đảm bảo mọi người đều cảm thấy tiêu tiền ở đây rất đáng giái
"Quý khách, mời lấy bò bít tết và rượu vang của anh."
Trải qua mấy ngày tôi luyện, Lâm Chu đã sớm xem nhẹ hết thảy.
Khách hàng nào có yêu cầu đặc biệt, muốn cậu thổi khúc nhạc cụ thể sẽ xếp hàng chờ Lâm Chu.
Không để anh đợi lâu.
Lâm Chu đặt miếng bò bít tết từ chảo sắt lên đĩa, bày trí xong rồi đưa cho khách, sau đó cầm kèn Xô-na lên, thổi khúc nhạc theo yêu cầu của khách hàng.
Lục Tín kích động xoa lòng bàn tay tới lui mấy lần, đi theo khách hàng trước mặt đến một bên, chờ khi nào Lâm Chu thổi kèn Xô-na sẽ bắt đầu ăn.
"Sau đó, ăn bò bít tết vào. Anh có thể lựa chọn nhờ ông chủ Lâm cắt giúp, cũng có thể không cắt, anh cứ tự ăn bằng dao dĩa cũng được. Anh xứng đáng được hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi ngoạm một miếng thịt lớn."
Khách hàng ruột đề cử cho Lục Tín thấy Lục Tín đã bắt đầu ăn, thế là mình lại đề cử thành công thêm một vị khách nữa, vui mừng sáp đến phổ cập khoa học cách ăn bữa Tây kèn Xô-na chuẩn chỉnh cho Lục Tín.
"Anh phải thưởng thức âm nhạc êm tai này trước, lắc ly rượu vang theo nhạc, chậm rãi nhấp một ngụm, tận hưởng âm nhạc chất lượng như ở buổi hòa nhạc. Nếu thấy người vây xem xung quanh cười đùa ầm ï, anh hãy nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận."
Ai không có yêu cầu này, chỉ muốn thưởng thức bữa ăn, khi tiếng kèn vừa vang lên sẽ bắt đầu ăn ngay.
Lục Tín vừa nghe vừa không kìm được gật đầu lia lịa.
Trọng điểm là miếng bò bít tết trong tay thật sự quá ngonl
Thế là Lục Tín nhấp thử ngụm rượu vang, cảm nhận được vị chua chua chát chát đặc trưng của rượu vang tan ra trong miệng, phút chốc mặt mày hơi méo mó.
Lục Tín nhớ lại hình như mình bị dị ứng cồn, nhưng chưa từng uống rượu vang thử xem có bị dị ứng không. Tất cả mọi người đều uống, rất có không khí, anh uống một ngụm nhỏ chắc không có vấn đề gì đâu. Bầu không khí đã được tô điểm đặc sắc thế này.
Anh chưa bao giờ uống rượu, cũng không quen, nếm một ngụm, cảm nhận bầu không khí là được.
Đúng là biết thưởng thức!
Anh nhìn mọi người xung quanh dùng dao dĩa nhựa vẫn có thể cắt bò bít tết dễ dàng, có thể hình dung nó mềm đến cỡ nào.
Xếp hàng suốt cả buổi, bụng anh đã sớm cồn cào, nhanh tay cầm dĩa xiên miếng bò bít tết ra mép đĩa rồi cúi đầu cắn một miếng.
Bò bít tết mêm đến mức chỉ cần cắn nhẹ đã có thể đứt ra miếng nhỏ, sau đó nhấm nháp trong miệng, kết cấu mềm mại, cực kỳ hấp dẫn.
Có cảm giác mỡ bò tan chảy trong miệng, kèm theo mùi sữa thơm của thịt bò, làm người ta không tài nào cưỡng lại được.
Hai mắt Lục Tín sáng rỡ, lập tức ăn ba miếng bít tết vào bụng, quay đầu muốn nói gì đó với khách hàng ruột. Một giây sau, anh ngã xuống trong tiếng kèn Xô-na cao vút.
Khách hàng ruột nhanh tay lẹ mắt đỡ ly rượu vang của anh ta rồi đặt lên bồn hoa, thấy cảnh này thì mạnh mẽ lui ra sau hai bước.
"Úi giời đờ mờ, người anh em, không cần tả thực như vậy chứ! Anh nằm xuống nghe thật đấy àI"
Một màn này thu hút ánh mắt người đi đường và khách hàng xung quanh.
Tiếng cười trong đám người bỗng chốc càng lớn hơn.
"Ha ha ha ha, á đù, vẫn là dân mạng các anh biết chơi, thật sự nằm xuống nghe hả?"
"Nằm xuống nghe là sự tôn trọng lớn nhất với tiếng kèn Xô-na của ông chủ Lâm nha. Có giường không? Tôi cũng muốn nằm nghe!"
"Tôi cười muốn chết rồi, đúng là biết chơi."
"Ông chủ Lâm không thổi trước mặt người khác là đúng rồi đấy!"
"Khách hàng này hợp tác tốt thật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận