Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 102: Đậu xanh?! Còn có thao tác đó nữa? (2)

Chương 102: Đậu xanh?! Còn có thao tác đó nữa? (2)Chương 102: Đậu xanh?! Còn có thao tác đó nữa? (2)
Mắt thấy trước quầy kẹo hồ lô có nhiều người xếp hàng như vậy, phụ huynh học sinh tan học đi ngang qua đều phải †ò mò ngó nghiêng.
Sau đó bọn nhỏ đều không đi nổi nữa, lôi kéo phụ huynh đi đến cuối đội ngũ xếp hàng.
Cũng có phụ huynh đứng chờ con mình ở bên kia đường, chờ nửa ngày mà chẳng thấy con mình qua đây nên chạy đến cổng trường học xem sao.
Vốn tưởng là giáo viên dạy quá giờ, không ngờ lại nhìn thấy con mình đứng xếp hàng trước quầy ăn vặt.
Phụ huynh hết sức tức giận.
Con với chả cái, thật đúng là một ngày không ăn đánh là nhảy lên mái nhà lật ngói!
Giữa trưa, người trong nhà còn đang chờ ăn cơm, cái đứa này thì xếp hàng mua kẹo hồ lôi...
Bên lề đường cách đó không xa, Trương Minh Viễn và Lục Thiển ngồi trong xe, thấy trước quầy hàng của Lâm Chu vây đầy các bạn nhỏ thì lâm vào do dự.
Vốn tưởng Lâm Chu không bán cháo ở núi Tân Hoàng, cô sẽ hết được ăn thức ăn ngon như vậy.
Có phải quá hạc giữa bầy gà rồi không?
"Em đi giày cao gót cũng đừng xuống xe làm gì, cổng trường nhiều xe nhiều người dễ chen lấn, để anh mua cho em."
Trương Minh Viễn thì hơi do dự, nhưng nhìn thấy ánh mắt muốn ăn của Lục Thiển vẫn quyết định xuống xe đi mua cho cô.
Cứ cảm thấy mình sẽ bị đám học sinh tiểu học vây xem.
Lục Thiển cười tủm tỉm gật đầu, rất chỉ là chờ mong.
Bây giờ bọn họ xuống xe chẳng phải là cần xếp hàng cùng các học sinh tiểu học à.
Còn tưởng bán cháo ở đỉnh núi lúc sáng sớm đã kỳ quái lắm rồi.
Lục Thiển thật sự rất bất ngờ.
Không thể tưởng tượng, thật đúng là không tưởng tượng nổi.
Không ngờ chỉ cách một ngày đã nghe thấy Trương Minh Viễn nói Lâm Chu bán kẹo hồ lô ở cổng trường học.
Thấy rõ Lâm Chu mặc một bộ đồ hàng hiệu rất thời thượng, nhưng mặc vậy đi bày quây bán hàng ở ven đường quả thật là rất vi diệu.
Cô không tránh khỏi dâng lên sự tò mò nồng đậm với Lâm Chu.
Lục Thiển nhìn theo bóng dáng Trương Minh Viễn đi vê phía quầy hàng của Lâm Chu.
Kết quả còn đến cổng trường học bán kẹo hồ lô.
Tuy cậu đeo khẩu trang nhưng phong thái xuất chúng và rất hiền hòa, cực kỳ có sức sống, đứng giữa đám người vẫn vô cùng chói mắt.
Đến phiên Trương Minh Viễn, anh nhìn kẹo hồ lô ớt như bị bỏ thừa lại thì rất khó hiểu.
Lúc bị hỏi vê thời gian và địa chỉ bày quầy bán hàng thì cậu cũng đoán rằng Trương Minh Viễn sẽ đến ủng hộ việc làm ăn của mình. Không ngờ bây giờ anh tới thật.
Lâm Chu cũng chú ý tới Trương Minh Viễn.
Học sinh tiểu học còn lại trong đội ngũ đều nhìn anh với ánh mắt tò mò.
Chỉ chốc lát sau, kẹo hồ lô trong tủ kính đã bị bán đi một nửa, từ một chồng lớn biến thành một chồng nhỏ.
Ánh mắt cô dời tới phía Trương Minh Viễn, anh đang nghiêm trang đứng trong đội ngũ một đám học sinh tiểu học, có vẻ vô cùng không hòa hợp. Bây giờ kẹo hồ lô đã phát triển đến trình độ này rồi à?
"Đây là kẹo hồ lô ớt à?"
Trương Minh Viễn nhìn ớt xanh và ớt đỏ.
Ngụ ý là hỏi có phải đó là kẹo hồ lô làm từ nguyên liệu khác rồi tạo thành hình quả ớt không.
Lâm Chu thấy cuối cùng cũng có người hỏi kẹo hồ lô ớt bèn nhiệt tình giới thiệu.
"Đúng vậy, mùi vị không tệ đâu, thuộc khẩu vị ngọt cay. Quả ớt tươi ngon bọc với nước đường, vừa ngọt vừa cay, rất có hương vị riêng."
Trương Minh Viễn: "..."
Trương Minh Viễn không hiểu, lại còn rất chỉ là khiếp sợ.
Thấy Lâm Chu đề cử có vẻ rất chi là nhiệt tình, Trương Minh Viễn tin tưởng vững chắc kỹ năng nấu ăn của cậu, quyết định lấy mỗi loại ớt một hộp.
Cả các khẩu vị kẹo hồ lô còn lại cũng lấy mỗi loại một hộp.
Tổng cộng hai mươi loại, một hộp 10 tệ là 200 tệ.
Hàng tồn của Lâm Chu lập tức vơi xuống còn một trăm xâu, mấy học sinh tiểu học xếp hàng phía sau thấy người lớn như Trương Minh Viễn mua nhiều kẹo hồ lô đến thế cũng sợ đến phiên mình thì hết mất.
Trẻ con nào biết che giấu cảm xúc. Chúng nó nghĩ cái gì đều biểu hiện hết lên trên mặt.
Lâm Chu nhìn ra được, Trương Minh Viễn là một người làm ăn, đương nhiên càng nhìn là hiểu được ngay.
Lần đầu Lâm Chu thấy vẻ xấu hổ hiện lên trên gương mặt luôn lạnh tanh của anh, làm cậu không nhịn được cười rộ lên.
"Lần sau anh muốn ăn mà không ở nhà cứ bảo chú Trương tới lấy là được. Không cần tự mình đến đây mua đâu."
Lâm Chu nhìn ra anh xấu hổ, cười nói.
Mấy xâu kẹo hồ lô có đáng bao nhiêu tiền đâu.
Giá trị kém xa lá trà mà ông bác Trương tặng, chẳng qua là do tự tay cậu làm, hương vị khác biệt thôi.
"Không sao. Lần trước cậu đưa kẹo hồ lô, ba tôi ăn hết một mình, giờ đang đau răng nằm viện để giảm viêm chuẩn bị chữa răng, sợ là không ăn nổi nữa."
Có thể nghe ra ý cười trong giọng của Trương Minh Viễn khi nhắc tới chuyện này, rõ ràng có chút vui sướng khi người gặp họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận