Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 178: Sao không có cái hố nào trên mặt đất hết vậy?

Chương 178: Sao không có cái hố nào trên mặt đất hết vậy?Chương 178: Sao không có cái hố nào trên mặt đất hết vậy?
Sau khi Lâm Chu tạm biệt Phan Nguyên, quầy hàng lại chìm vào yên tĩnh.
May mà hôm nay là ngày đầu tiên cậu bày quây bán hàng. Mỗi tuần, ngày đầu tiên bày bán thì cậu chỉ chuẩn bị ít nguyên liệu, đi thử nghiệm xem thế nào.
Có thể nhìn ra đêm nay bán không tốt lắm.
Lâm Chu lấy ghế ra ngồi xuống như thể dứt khoát mặc kệ sự đời, lôi điện thoại ra lướt video.
Lúc này, một người vừa tan tâm đi ngang qua trên cầu, thấy dưới gầm cầu có ánh sáng bèn cảm thấy tò mò, theo ánh sáng tìm đến quầy hàng của Lâm Chu.
Vốn tưởng rằng hơn nửa đêm cậu ta sẽ được dịp mạo hiểm đầy kích thích một trận, không ngờ có người kỳ quái bày quầy bán hàng ở chỗ này!
"Không phải chứ anh hai, nửa đêm nửa hôm anh bày quầy bán hàng ở đây hả?"
Vừa dứt lời, người này đột nhiên nhận ra.
Nghe lời giải thích như thế khiến cậu ta chỉ muốn cà khia, lại nghĩ tới suy đoán của mình lập tức càng nghi ngờ hơn, nghẹn đến nỗi mặt mày đỏ bừng.
Làm gì có người bình thường nào bày quây bán hàng ở nơi quỷ quái này? Không lẽ là đặc cảnh mặc thường phục đang thi hành nhiệm vụ theo dõi giống trên mạng?
"Nơi này tốt lắm nha! Gần hồ, mát mẻ lại yên tĩnh."
Lúc Lâm Chu thấy cậu ta, nói thật, cậu còn kinh ngạc hơn cả cậu ta.
Người qua đường nghi ngờ nhìn Lâm Chu.
Người qua đường: '...'
Không đúng!
"Ờ, 100 tệ một cái. Cậu có thể tùy ý lựa chọn khẩu vị, tôi sẽ xếp bánh theo ý cậu."
Cậu ta vốn là người vô cùng tò mò, nếu không cũng đã không mò xuống gầm cầu chỉ vì nhìn thấy dưới đó có ánh sáng.
Bây giờ cậu ta còn nảy ra suy đoán, muốn thăm dò xem mình có đoán đúng không.
"À thì, hamburger bán thế nào?"
Chắc chắn là mặc thường phục ngụy trang nên mới không muốn bán cho người ta ấy gì.
Người qua đường hoàn toàn không kiểm soát được cơ mặt.
Này đâu phải làm ăn buôn bán gì, rõ ràng là ăn cướp thì đúng hơn!
"Không phải đâu? 100 tệ một cái cơ á?"
Không thì mình đi thôi, đừng quấy rầy người ta chấp hành nhiệm vụ nhỉ?
Người qua đường đến gần quầy hàng thì thấy đúng là trên quầy có không ít nguyên liệu, được bày một loạt.
Cậu ta phải ăn thử xem rốt cuộc hamburger 100 tệ một cái ra sao mới được.
Cậu tự tin cỡ nào mà dám nói vậy!
Người qua đường đang định nửa đường bỏ cuộc nghe cậu nói thế lại trở nên tò mò.
"Vậy lấy tôi một cái đi!"
"Đúng vậy, đảm bảo rất đáng tiền, ăn rồi lại muốn ăn nữa. Ăn không ngon anh cứ đánh tôi."
"Có ngay-. Quý khách xem muốn ăn loại nguyên liệu nào."
"Có hamburger hai lớp phô mai, còn có hamburger kiểu Mỹ, hamburger bơ, hamburger nấm truffle đen..." Theo lời trình bày của Lâm Chu, người qua đường nhìn vào phần giới thiệu trên bảng đen, lập tức bị hamburger nấm truffle đen hấp dẫn.
Cậu ta chỉ mới nghe nói về thứ này, trong ấn tượng là nguyên liệu thượng hạng, rất đắt tiền, chỉ có ở nhà hàng cao cấp.
Cậu ta còn chưa được ăn lần nào, không ngờ có thể gặp được ở một quầy hàng ven đường.
"Vậy lấy tôi hamburger nấm truffle đen đi."
"OK, có thể tùy ý lựa chọn nguyên liệu ở bên này để xếp tầng."
"Được."
Người qua đường lập tức lấy thêm một cái trứng lòng đào, thịt xông khói và ớt khoanh.
Đây chính là cái hamburger bán được tiền đầu tiên trong đêm nay, Lâm Chu rất hứng khởi.
Cậu bật lửa lên bắt đầu chiên bánh mì.
Cậu cầm bánh mì tròn vo trong tay, vừa bóp vào đã xẹp ngay, mềm mại ngoài sức tưởng tượng.
Lúc cậu để bánh lên vỉ sắt, nó lại khôi phục nguyên dạng.
Thấy bánh mì hảo hạng thế kia, người qua đường rơi vào trầm tư.
Sao cái hamburger này giống loại cậu ta từng xem người nổi tiếng trên mạng làm quá vậy?
Sau đó, Lâm Chu lại lấy thùng giữ tươi thịt bò ra, lấy một miếng thịt bò ép dẹp thành bánh, đặt lên vỉ sắt làm nóng.
"Anh ăn thịt ép hay thịt dày?"
"Có khác biệt à?”
Người qua đường không rõ lắm, cậu ta thường ăn loại hamburger bán trong cửa hàng thức ăn nhanh, vốn không biết hamburger 100 tệ thế nào.
"Thịt ép là nén miếng thịt bò mỏng như tờ giấy, lúc ăn sẽ có mùi thơm cháy cạnh. Thịt dày thì anh có thể lựa chọn độ chín. Thịt bò có chất lượng cực cao, nửa sống nửa chín còn có mùi thơm của sữa, là cảm giác tươi non, mềm mọng."
Người qua đường không chút do dự chọn thịt ép.
Cậu ta không quen ăn đồ nửa sống nửa chín.
"OK"
Nghe được ý khách, Lâm Chu cầm dụng cụ nén miếng thịt đến mức mỏng nhất. Vỉ sắt phát ra tiếng xèo xèo rất lớn, khói trắng bốc lên cuồn cuộn, không thấy rõ miếng thịt bò trên vỉ sắt nữa.
Nhưng thịt bò gặp phải nhiệt độ, tỏa ra mùi thơm cháy cạnh vô cùng đậm.
Một cần thủ ở cách đó không xa thấy khói trắng bốc lên phía đối diện hồ còn tưởng có đám cháy.
Anh ta sợ đến mức ném luôn cần câu, xách theo xô nước chạy đến định dập lửa.
Sau đó, anh ta trông thấy có người đang bày quầy bán hamburger ở đấy.
Khói trắng kia bốc lên khi chiên miếng thịt bò trên vỉ sắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận