Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 720: Ông chủ Lâm, chúng tôi khổ quá! (2)

Chương 720: Ông chủ Lâm, chúng tôi khổ quá! (2)Chương 720: Ông chủ Lâm, chúng tôi khổ quá! (2)
Lý Hằng:...
Bản thân người này bị cả mạng xem trò cười, bây giờ thấy người khác giống mình, lại vui mừng đến như vậy sao?
Cười đến mức nấc cụt luôn rồi.
"Bớt bớt đi, ngày mai chúng ta còn đi không?”
"Ngày mai chắc sẽ có người hâm mộ của ông chủ Lâm đến check-in nhỉ?"
Tiêu Phàm cũng muốn đi, dù sao thì đậu hũ nóng thực sự rất ngon.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh vẫn còn nổi tiếng trên mạng.
Những người hâm mộ ông chủ Lâm đến check-in sau khi xem tin tức đều biết anh.
"Vậy thì đi, vừa hay chúng ta có thể nhịn ăn trưa, một giờ ông chủ Lâm bày hàng, thì ăn đậu hũ nóng luôn.'...
Tiêu Phàm nói ra suy nghĩ của mình.
"Ồ đúng rồi, chúng ta có thể ngụy trang một chút, đeo khẩu trang và mũ."
"Cậu không biết đeo khẩu trang à?"
Lý Hằng thở dài một hơi.
Dù sao thì nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, trang bị đầy đủ, chắc cũng không có ai nhận ra bọn họ.
Đến lúc đó bọn họ gặp nhau trước quầy hàng của ông chủ Lâm, chẳng phải sẽ cười chê anh sao?
Lâm Chu cảm thấy hôm nay có lẽ sẽ không nhàm chán.
Lâm Chu nghĩ đến chuyện vị trí bán hàng của mình đã bị lộ, cậu còn đặc biệt nấu nhiều đậu hũ một chút.
Cậu vô cùng mong đợi mà bày hàng.
Ngày hôm sau, một giờ chiều.
Khi cậu phi thẳng đến núi Đại Bạch với tâm trạng háo hức.
Hôm nay chắc chắn sẽ không như vậy!
Lâm Chu tự tin khẳng định.
Hôm qua đã có hai lượt khách hàng đến, đậu hũ vẫn còn dư một ít chưa bán hết, cậu một mình nhàm chán đến năm giờ mới dọn hàng.
Thì nhìn thấy có một nhóm người tụ tập dưới chân ngọn núi nơi cậu bày sạp mấy ngày nay.
Sao hôm nay không có động tính vậy.
Lâm Chu nhất thời im lặng.
Một nhóm nhân viên vũ trang, cộng thêm một vài du khách.
Kết quả đến gần nhìn, ôi chao, vẫn là nhóm người hôm qua.
Không đúng lắm, nếu là lúc trước, địa điểm bày hàng của cậu bị lộ rồi, không nói đến chuyện khác, đội ngũ xếp hàng chờ cậu bày quầy ít nhất cũng phải hơn trăm người.
Lâm Chu vui mừng không nói nên lời, biết ngay hôm nay sẽ có rất nhiều khách hàng, a ha ha ha.
Chẳng lẽ mọi người không sợ hổ, đều đang đợi trên kia à?
"Chào buổi chiều ông chủ Lâm-"
"Ông chủ Lâm, vẫn lên núi đó à?"
"Ông chủ Lâm, nghe nói hôm qua hổ cướp đậu hũ của khách du lịch à?"
"Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy bài đăng đó rồi, buồn cười chết đi được, may mà chúng ta ăn ngay trước mặt ông chủ Lâm, không mang về, nếu không thì chắc cũng bị hổ cướp." Lâm Chu bước xuống xe, vừa trả lời bọn họ vừa đi lên núi.
Ban đầu cậu tưởng còn có người trên núi, không ngờ rằng đi lên núi, chỉ thấy một khoảng trống có một con mèo.
Vẻ mặt Lâm Chu khó hiểu, hình như đây là lần đầu tiên cậu gặp chuyện như vậy, có chút bối rối.
Sau khi sắp xếp quầy hàng xong, cậu mở nắp nồi rồi bắt đầu múc đậu hũ.
Con mèo lớn thấy Lâm Chu đến, nó đột ngột đứng dậy, khiến những khách hàng đi theo sau lưng Lâm Chu bị dọa giật mình.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, còn có một con mèo lớn đang đứng ở vị trí đó ở phía trên.
Mọi người đều đứng im tại chỗ không lên tiếng.
Lâm Chu thở dài thườn thượt.
"Mèo Lớn, nằm xuống trước đã."
Nghe thấy lời ông chủ Lâm nói, khách hàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Hổ cũng có thể hiểu tiếng người à?
Ngay lúc mọi người cảm thấy nghi ngờ, con hổ thực sự ngoan ngoãn nằm xuống.
Khiến tất cả mọi người đều ngẩn người.
"Chẳng lẽ, hổ cũng hiểu tiếng người sao?"
"Có lẽ vậy, chó cũng có thể hiểu tiếng người mà."
"Nhưng, chưa từng thấy con hổ nào ngoan ngoãn như vậy!"
"Hổ trong sở thú cũng có thể hiểu tiếng người đó."
"Sao có thể giống nhau được chứ."
Mọi người nhìn Lâm Chu với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Mỗi khi bọn họ có thêm hiểu biết mới về ông chủ Lâm, thì bọn họ đều phát hiện ra rằng ông chủ Lâm còn nhiều điều bất ngờ hơn đang chờ đợi bọn họ.
Lâm Chu múc đậu hũ xong, cậu mang một phần đến cho Mèo Lớn trước.
Sau đó đến lượt mấy khách hàng.
Không chỉ Lâm Chu ngạc nhiên, mà mấy người Tiêu Phàm cũng rất ngạc nhiên.
"Ồ? Lúc trước khi ông chủ Lâm bày hàng ở Bạch Hà, không phải có rất nhiều người hâm mộ đến check-in hay sao, tôi còn tưởng hôm nay đến phải xếp hàng dài nữa chứ, không ngờ lại chỉ có mấy người chúng ta thôi."
"Không, còn có chúng tôi nữa mà!" Nhóm người hôm qua bị hổ cướp giật cũng ở đây.
Mọi người nhìn nhau, đều là người bản địa, hay lắm, những người hâm mộ ông chủ Lâm đâu rồi?
Nghĩ đến tuần trước, sự nổi tiếng của ông chủ Lâm, khiến người khác sợ hãi.
Tuần này sao vậy chứ.
Đột nhiên Tiêu Phàm nghĩ đến những bình luận dưới video đính chính của anh.
Nhiều người đang bàn tán về chuyện con hổ, bảo rằng tuần này không đến quán.
Lúc đó, anh nhìn thấy những bình luận này nhưng không quan tâm, chỉ nghĩ rằng mấy người hâm mộ của ông chủ Lâm đang nói đùa. Dù sao thì, mọi người biết người hâm mộ của ông chủ Lâm như thế nào mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận