Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 118: Gì cơ? Ngày mai là thứ bảy á? (1)

Chương 118: Gì cơ? Ngày mai là thứ bảy á? (1)Chương 118: Gì cơ? Ngày mai là thứ bảy á? (1)
Hà hà, vừa nghĩ thế thì đúng là thú vị thật
Lâm Chu vẫn rất giỏi trong việc dỗ dành bọn học sinh.
Năm trăm xâu kẹo hồ lô bán xong, cậu cũng chuẩn bị dẹp quầy.
Bốn phía còn có ông chủ quán ven đường chưa rời đi, thấy cậu thu quán còn nhiệt tình chào hỏi.
"Ông chủ Lâm thu quán rồi à?"
"Đúng vậy, bán xong rồi."
Người khác chào hỏi mình, Lâm Chu cũng nhiệt tình đáp lại.
Cậu còn thuận tiện hỏi bọn họ cuối tuần đi đâu bày quầy bán hàng.
Sáu giờ tối.
Gặp được bạn hàng, đương nhiên phải hỏi thăm nhiều tin tức chút.
Lâm Chu tỏ ý đã hiểu. Cậu gật đầu, đơn giản hàn huyên vài câu rồi lái xe ba bánh thu quán về nhà.
"Thành phố Giang Đông có rất nhiều chợ đêm, bên khu đại học cũng đông người, làm ăn khấm khá, có thể đi bên kia bày quầy bán hàng."
"Cuối tuần hay đi công viên, hoặc là lối vào trung tâm thương mại ấy. Ở đâu đông người thì đi nơi đó thôi."
Hôm nay chú Trương ra viện, mời cậu qua đó ăn cơm tối. Lúc về cậu còn phải chuẩn bị ít quà cáp nữa. ...
Tính toán đâu ra đấy, cậu chỉ mới bày quầy được một tháng mà thôi, có rất nhiều chuyện chưa quen thuộc.
Trương Kiến Quân thấy Lâm Chu qua nhà ăn cơm mà còn mang theo đồ, há miệng chuẩn bị bảo cậu xíu mang về đi. Nhưng khi nhìn thấy bó hoa kẹo hồ lô trong tay Lâm Chu thì ông lại ngậm miệng lại.
Khuôn mặt của ông chú Trương đã hết sưng rồi. Ông phấn chấn chạy ra đón chào.
"Úi giời, cuối cùng cháu cũng đến rồi. Mà đến thì đến, lại còn mang quà làm gì."
Lâm Chu cầm một bó hoa làm từ các xâu kẹo hồ lô đi nhà Trương Kiến Quân.
"Chú nói với cháu chứ, anh Minh Viễn của cháu đúng là không phải người mà. Rõ ràng chú chỉ cần truyền nước là được, nó cứ nằng nặc bắt chú nằm viện, sau đó bảo bác sĩ trám răng cho chú. Đã không ăn được gì thì chớ, còn phải chịu tội."
Trương Kiến Quân vui vẻ nhận bó hóa, ánh mắt nhìn Lâm Chu vô cùng từ ái.
Đi vào phòng khách, chị Vương bưng trà lên.
"Cháu đúng là săn sóc ghê, biết chú thích cái này nhất."
"Nó lại còn cầm kẹo hồ lô đến làm chú thèm nữa."
"Kẹo hồ lô có thể đặt trong tủ đông ăn thay kem ngày hè, để lâu một tí chẳng những không hỏng mà còn có vị đặc trưng khác cơ. Lần này chú đừng ăn hết trong một lần nhé, đỡ bị đau răng nữa."
Trương Minh Viễn đến quầy hàng của cậu mua kẹo hồ lô mỗi ngày thật.
Hai cha con đúng là ngày nào cũng đấu trí đấu dũng mà
Lâm Chu nghe chú Trương than thở liên miên, ý cười gần như muốn tràn ra khỏi mắt.
Vốn tưởng là mua cho bạn gái của anh ấy, không ngờ lại mang kẹo hồ lô đến cho ba anh thèm.
"Bằng ấy tuổi đầu rồi mà còn ngày nào cũng ăn kẹo hồ lô, không sợ hỏng hết răng à."
Trương Kiến Quân nhìn bó hoa kẹo hồ lô trong tay, mân mê đầy quý trọng.
Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa có ai đưa hoa cho ông, lại còn là bó hoa làm từ kẹo hồ lô nữa, vừa nhìn là biết có tâm rồi. "Chú ăn kẹo hồ lô nhiều năm rồi. Khi còn bé nếu như có được một xâu kẹo hồ lô như thế này, kiểu gì cũng phải khoe khoang mấy ngày cho coi. Cũng chỉ có mỗi ba mẹ chú là lần nào đến ngày thi cũng mua cho chú, bạn bè bên cạnh đều hâm mộ chú cực. Nhoáng lên cái đã rất nhiều năm chưa được ăn rồi."
Thứ được ăn khi còn bé, sau khi lớn lên rồi cứ cảm thấy đó là món cho con nít, dù nhìn thấy cũng rất ít khi ăn.
Không ngờ khi được ăn lần nữa, ông đã già rồi.
"Trước kia kẹo hồ lô đâu có nhiều loại như vậy, cũng chỉ có táo gai với táo thôi. Cả một quả táo đều ngào đường làm thành kẹo tất, lúc ăn cứ phải cắn răng rắc rất tốn sức. Nhưng được cái nó vừa to vừa đỏ, mê người khỏi phải bàn. Được ăn một xâu là có thể vui vẻ suốt cả ngày."
Lâm Chu rất thích nghe chú Trương kể lại những câu chuyện ngày xưa, nghe rất cuốn.
Kiểu như qua những câu kể ấy là có thể cảm nhận được tình hình lúc ấy, qua đó nhìn thấy được rất nhiều thứ vậy.
"Quả táo to lắm, cắn không tiện. Để khi nào cháu mua mấy loại táo nhỏ nhỏ, làm cho chú mấy xâu ăn."
"Thế thì tốt quá, ha ha ha ha."
Trương Kiến Quân cười to thoải mái.
Một già một trẻ trò chuyện về quá khứ xong lại bắt đầu buôn chuyện khác.
"À chú này, anh Minh Viễn với chị dâu phát triển đến bước nào rồi? Có phải đã gặp mặt phụ huynh rồi không ạ?"
Lâm Chu vẫn rất tò mò với cuộc hôn nhân của con cái nhà giàu.
Không biết có lên xuống trâm bổng như phim truyền hình hay trong tiểu thuyết không nhỉ.
"Nó chả nói gì với chú hết. Tối nay đợi nó về nhà ăn cơm rồi hỏi xem thế nào. Nếu thật muốn đính hôn thì bên mình là nhà trai, cũng phải chuẩn bị trước."...
Ăn tối xong, Lâm Chu về nhà, trong biệt thự cũng chỉ còn lại một mình cậu.
Quản gia và các dì giúp việc đều đã kết thúc công việc tan làm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận