Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 100: Đừng đánh mẹ

Đại Sơn hiểu ý ngay, vội nhào tới bên chân Lục Giai Giai khóc: “Cô út, cô khuyên bà nội tha cho mẹ cháu đi, mẹ cháu cũng chưa làm gì cả, cô đừng kêu bà nội đánh mẹ mà.”
Lục Giai Giai: “…”
Lục Hảo hé miệng, giọng nói khàn cả đi: “Đừng đánh mẹ…”
Mà Lục Viên thì rất sợ, cô bé chạy ra sau lưng cô út, nắm góc áo cô.
Ngoại trừ Lục Dạ một tuổi còn đang nằm trên giường ra thì ba đứa con của Điền Kim Hoa đều vây quanh Lục Giai Giai.
Cô bất đắc dĩ, mở miệng hỏi: “Các cháu cảm thấy bà nội đánh mẹ các cháu là đang giúp ai?”
Đám trẻ ngẩng đầu không hiểu.
“Bà đang giúp các cháu đấy.” Lục Giai Giai nhẹ giọng bảo: “Phòng hai các cháu đã thối nát từ gốc rễ rồi, nếu bây giờ không phải mẹ cô làm chủ nhà mà là mẹ ruột các cháu toàn quyền quản các cháu thì cả đời các cháu đều sẽ bị hủy hoại trong tay cô ta.”
Lục Hảo đã tám tuổi cũng hiểu được đạo lý rõ ràng, cô bé cúi đầu, tâm trạng rất phức tạp.
Mà Đại Sơn đầu óc vẫn còn hơi ngơ ngác, Lục Viên ngửa đầu nghe chỉ hiểu được một nửa, cô bé chỉ biết cô út rất tốt, còn mẹ cô bé rất dữ, thế là không đúng.
Mẹ Lục vốn muốn há miệng chửi cả nhà phòng hai một trận, nhưng vừa nghe thấy con gái nhà mình nói lý…
Ôi, là đứng về phía bà ta à!
Bà ta lập tức ngậm miệng, đợi nghe con gái nhà mình khen mình.
Cha Lục hút một hơi thuốc, chẳng nói lời nào cả, chỉ nghe con gái mình diễn thuyết.
Lục Giai Giai cố hết khả năng phân tích quan hệ lợi hại cho cháu trai cháu gái mình: “Các cháu hẳn cũng biết bà ngoại mình là người thế nào, bà ta chiều hư đứa con trai mình, lại vì con trai mình mà bóc lột con gái mình không có điểm dừng, mà phòng hai các cháu cũng đang từ từ bắt đầu hình thức của nhà bọn họ, sở dĩ bây giờ vẫn chưa thể thành công chính là vì Điền Kim Hoa vẫn chưa có quyền lực lớn như thế.”
“Đầu tiên, chiều hư con trai mình là thế nào? Đại Sơn, cháu đã từng gặp cậu út của mình rồi đúng không?” Cô hỏi.
Đại Sơn gật đầu.
Lục Giai Giai: “Sau này cháu sẽ biến thành bộ dáng của anh ta, cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi, đợi cha mẹ mình nuôi sống, đợi các chị của mình nuôi sống, chăm bẵm cháu thành một đứa phế vật, đi đường được hai bước đã thở dốc, một khi anh ta mất đi người khác cũng chỉ có nước đợi chết, không hề có khí khái đàn ông một chút nào.”
Không có khí khái đàn ông, cái này cũng không được đâu!
Đại Sơn lắc đầu, cậu bé lớn tiếng đáp: “Cháu muốn giống chú ba đánh người xấu cơ!”
Lục Giai Giai thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng may phòng hai vẫn chưa chia ra, có cha Lục nhắc nhở mọi lúc, bằng không Đại Sơn đã sớm bị chiều hư rồi.
“Đại Sơn nhất định sẽ trở thành một nam tử hán!” Lục Giai Giai xoa đầu cậu bé.
Đại Sơn ngửa đầu vui vẻ.
Sau đó cô nhìn về phía Lục Hảo, đặc biệt thấy thương cô gái nhỏ này: “Tiểu Hảo, cháu có biết con gái của dì cả cháu, cũng chính là chị họ của cháu đã chết vì đói không? Đó là do dì cả cháu mang lương thực về cho em trai ở nhà mẹ đẻ mình, kết quả hại con gái đẻ của mình chết đói đấy.”
Cả người Lục Hảo run lên.
“Cô hy vọng cháu có thể hiểu rõ, con gái không phải sống vì em trai mình mà là sống vì bản thân mình, chính vì mẹ cháu không thể làm chủ nhà cho nên cháu mới chưa hoàn toàn bị nuôi thành như dì cả cháu, sau này có khó khăn gì có thể tìm cô út nhưng tuyệt đối không được nghe theo mẹ cháu!”
Lục Hảo vặn xoắn ngón tay mình, nước mắt trực tiếp rơi ướt mu bàn tay.
“Cuối cùng…” Lục Giai Giai nghiến răng nghiến lợi, nhìn Điền Kim Hoa với vẻ căm hận: “Hôm nay các cháu cầu xin, nếu mọi người tha cho cô ta thì ngày mai cô ta còn dám ỷ vào các cháu để trộm thịt heo mang về nhà mẹ đẻ, đợi các cháu lớn rồi cô ta còn dám bán các cháu đi để đổi của hồi môn cho cháu trai cô ta.”
“Đúng, con gái mẹ nói đúng lắm!” Mẹ Lục không hiểu mấy đạo lý lớn gì đó, bà ta chỉ biết con gái bà ta đã nói ra hết những lời mà bà ta muốn nói: “Bây giờ bà đây làm chủ nhà, tụi bây đều phải nghe lời bà hết, người nhà họ Lục chúng ta từ khi nào đến phiên người nhà họ Điền bắt nạt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận