Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 259: Anh ấy có phản ứng 2

Nước mắt lại không nghe lời, bản thân nó tự tập trung rồi nhỏ thẳng lên mu bàn tay.
Lục Giai Giai im hơi lặng tiếng dùng ngón cái lau, nhưng một màn này lại bị Lục Thảo nhìn thấy, cô ta có hơi khó hiểu.
Không phải chỉ cãi nhau với thôn dân vài câu thôi sao? Thế đã khóc rồi?
Điệu chảy nhớt!
Tiết Ngạn lên xe, vẫn giống như buổi sáng ngồi bên cạnh Lục Giai Giai, anh mím chặt môi, muốn hỏi lại nhìn thấy Lục Giai Giai vùi mặt vào cánh tay.
Lục Giai Giai cảm giác có người tới gần lại lén lút nhích sang bên cạnh.
Cánh tay của Tiết Ngạn bất cẩn bị đụng vào một cái, vừa mềm vừa trơn, tai anh nhanh chóng đỏ lên.
Tiết Ngạn về rồi, mọi người kiểm tra nhân số, đột nhiên phát hiện ra La Khinh Khinh và Lâm Phong vẫn chưa về.
Bà Vương lập tức cảm thấy trút được cơn giận: “Nhà nước nói có người bị bắt, bây giờ chỉ có hai đứa nó là vẫn chưa về, hơn nữa cả ngày ở chung với nhau, lần này không chạy thoát được rồi, tôi đã sớm nói hai đứa này không phải cái thứ gì tốt đẹp rồi mà.”
Mọi người đợi đến sáu giờ nhưng La Khinh Khinh và Lâm Phong vẫn chưa trở về, trên cơ bản đã chắc chắn người bị bắt là hai người bọn họ.
Bà Vương vừa nghĩ đến oan ức sáng nay lại không nhịn được mà liên tục cằn nhằn.
La Khinh Khinh trước thì dụ dỗ con trai bà ta làm việc, sau lại kêu Lâm Phong làm việc cho cô ta.
Bà ta hỏi hai người có phải đối tượng không là sai sao?
Nào có ai không phải đối tượng mà lại qua lại gần gũi như thế, anh trai em gái gì đó cũng chỉ để lừa thằng ngốc đi.
“Còn nói cha mình bị bệnh nữa chứ, nếu cha bệnh tại sao còn rảnh rỗi đi dạo chợ đen? Còn là hai người đi chung với nhau nữa chứ.” Bà Vương lải nhải: “Nói coi Lâm Phong như anh trai, tới chợ đen cũng đi chung, quan hệ anh em này cũng rất tốt đấy nhé.”
Những người khác cũng cảm thấy vậy, nhưng trải qua chuyện của Tiết Ngạn, bọn họ cũng không phụ họa được vài câu đã tự ngậm miệng lại.
Xe rất lắc lư, Lục Giai Giai lại gần Tiết Ngạn hơn một chút.
Tiết Ngạn kiên nhẫn nhíu chặt mày, ngón tay cuộn chặt lại.
Có đôi khi anh cảm thấy cô gái trẻ bên cạnh này cố tình.
Chiếc xe rất nhanh đã lái đến chỗ rung lắc dữ dội nhất buổi sáng, Lục Giai Giai không chống đỡ được, trực tiếp đổ lên người Tiết Ngạn.
Gương mặt nhỏ của cô vùi vào trong cánh tay anh, cũng không quan sát xung quanh, không biết nắm phải nơi nào đó.
Chỉ nghe thấy Tiết Ngạn rên rỉ một tiếng, cô vừa nâng mắt lên đã phát hiện có gì đó không đúng.
Lục Giai Giai nhìn tay mình, ngây người mất hai giây rồi lại ngẩng đầu nhìn Tiết Ngạn.
Cô chớp mắt, một tay đặt trên quần anh, tay còn lại ấn lên ngực anh.
Tiết Ngạn ngây người, trong nháy mắt đó cảm thấy toàn bộ thế giới đều biến thành màu đen trắng, chỉ có mỗi Lục Giai Giai là mang màu sắc rực rỡ.
Lục Giai Giai vừa rồi còn kích động, đuôi mắt hồng lên giống như bị người bắt nạt.
Mà lúc này, gương mặt nhỏ của cô dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy nhanh chóng nhuộm đỏ, nhân lúc không ai để ý, cô vội vàng rụt tay mình về.
Lục Giai Giai ngồi ngây người ra tại chỗ, tay trái gần như không biết cử động.
Ừm… Tiết Ngạn có cảm giác với cô, anh, vừa rồi anh…
Đầu óc Tiết Ngạn trống rỗng, anh không ngờ chuyện không tôn trọng như thế lại bị Lục Giai Giai phát hiện ra.
Cô sẽ nghĩ về anh thế nào đây? Cảm thấy anh ghê tởm, nghiêm trọng hơn một chút có phải sẽ tránh xa anh không?
Độ cong khuỷu chân của Tiết Ngạn trở nên nhỏ hơn, đầu gối gần như áp sát vào ngực, môi anh trắng bệch, nghĩ đến đủ các kết quả Lục Giai Giai sẽ ghét anh.
Bên này, Lục Giai Giai chưa từng yêu ai bao giờ hôm nay lại trực tiếp đụng vào cái thứ không nên đụng một cách dã man như thế, cô lại vùi đầu vào trong ngực. Khóe môi hơi nhếch lên, cô đã nói sức hút của mình sẽ không thấp như vậy đâu mà, hóa ra Tiết Ngạn thật sự có cảm giác với cô.
Trên con đường sau đó, Lục Giai Giai rất ngoan ngoãn, hai bạn học nhỏ ngay cả nhìn cũng không dám liếc nhìn đối phương lấy một cái.

Đại Sơn chơi với các bạn nhỏ ở ngoài cửa, khi đi về nhà, bả vai đột nhiên bị một hòn đá nhỏ đập vào.
Cậu bé quay đầu trông thấy Điền Kim Hoa, trên gương mặt lộ ra vẻ mừng rỡ: “Mẹ!”
Đại Sơn chạy vào trong ngõ nhỏ.
Điền Kim Hoa vừa gặp được Đại Sơn đã lập tức ôm cậu bé, nước mắt trực tiếp rơi xuống: “Đại Sơn của mẹ!”
“Mẹ, mẹ ở nhà bà ngoại thế nào rồi ạ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận