Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 602: Hỉ phục ướt rồi 2

Cô ta muốn gả cho người mà mình thích một cách sạch sẽ và hoan hỉ, ngày thường lúc khâu quần áo cũng nhẹ tay nhẹ chân, bất cẩn đâm vào ngón tay cũng sợ nhỏ máu lên trên.
Nhưng bây giờ lại bị người hắt nước lên khiến nó ẩm ướt, lạnh lẽo một mảng.
Đôi mắt của Lý Phân lập tức đỏ lên, cô ta run rẩy nói: “Ai hắt nước lên hỉ phục của tôi?”
Những trí thức nữa khác sững sờ, vội vàng đi đến bên cạnh Lý Phân: “Tiểu Phân, đồ của cô bị hắt nước sao?”
Có người sờ thử, phát hiện ra quả nhiên là ướt.
Cô ta nhíu mày: “Không sao, trong phòng có lò, để cách xa một chút hong là ngày mai có thể khô.”
Lý Phân nhìn một vòng, chỉ có Lâm Tú Hà còn nằm trên giường, cô ta lạnh giọng: “Lâm Tú Hà, có phải là cô không? Có phải cô hắt nước lên quần áo của tôi không?”
Những thanh niên trí thức nữ khác cũng nhìn qua.
Đây chính là hôn phục, hắt nước vào cũng thật quá đáng!
Lâm Tú Hà quay đầu, cô ta bĩu môi: “Dựa vào cái gì cô nói là tôi hắt nước? Tôi cần gì phải hắt nước lên đồ của cô? Bớt đổ oan cho tôi đi.”
“Chỉ có cô thôi.” Lý Phân lạnh lùng nhìn: “Nếu không phải nước cô hắt thì cô đã sớm chạy qua đây xem náo nhiệt với chế nhạo rồi, làm sao có khả năng còn nằm trên giường bất động chứ, Lâm Tú Hà, tôi đánh chết cô!”
Lý Phân chỉ vài ba bước đã chạy đến giường của Lâm Tú Hà, cưỡi lên người cô ta đánh.
Sức của hai người ngang nhau, chẳng ai hơn ai, trên mặt Lý Phân bị cào mấy vết, tóc của Lâm Tú Hà cũng bị vặt rớt một đống.
Lớp trưởng Tôn Kiệt vội vàng chạy qua: “Các cô buông ra cho tôi.”
Lý Phân chỉ hận không thể cắn rớt một miếng thịt của Lâm Tú Hà nên không chịu buông, Tôn Kiệt cũng bất đắc dĩ, chỉ đành kêu những trí thức nữ khác tách hai người ra.
Lý Phân giành trước một bước cáo trạng: “Trí thức Tôn, hỉ phục của tôi bị Lâm Tú Hà hắt nước lạnh lên, cô ta cố tình!”
“Trong phòng này nhiều người như thế, dựa vào cái gì cứ nói là tôi hắt?”
“Ngoại trừ cô ra còn có thể là ai nữa? Trước khi ăn cơm cô chế nhạo tôi, sau khi ăn cơm xong lại làm ướt hỉ phục của tôi.”
“Đồ của cô ướt thì cứ phải là tôi hắt nước à? Cô có bằng chứng không?”
Trong phòng có một ấm nước nóng công cộng, ai cũng có thể dùng, thật sự không thể nói được là ai hắt.
Lý Phân nghĩ ngợi: “Giường của tôi khá lệch, chắc chắn là người đầu tiên về phòng hắt nước, bằng không khi có người ở đây nhất định có thể nhìn thấy.”
Lâm Tú Hà lẩm bẩm: “Cũng không phải chỉ một mình tôi về phòng, lúc ăn cơm cũng có mấy người nữa về đây lấy đồ, cô cố tình đổ vạ cho tôi.”
Lý Phân tức đỏ cả mắt: “Đổ vạ cho cô, Lâm Tú Hà, cô đừng quá đáng, rõ ràng là cô hắt nước lên áo tôi.”
“Cô có bằng chứng gì hả?”
“…”
Lâm Tú Hà hất cằm: “Không có bằng chứng, chỉ dựa vào cô là con dâu của đại đội trưởng thì có thể tùy tiện đánh người sao?”
Lý Phân siết chặt nắm tay.
Lục Giai Giai và mẹ Lục cầm mấy kiểu dáng tủ đồ trong tay đi đến cửa thì nghe thấy bên trong cãi nhau ỏm tỏi.

“Sao thế, sao thế này?” Mẹ Lục đẩy cửa đi vào, chắn trước mặt Lục Giai Giai: “Cãi cái gì mà cãi?”
Lực chiến đấu của bà ta không tầm thường, bà ta đứng trong căn phòng trong nháy mắt tất cả đã lặng ngắt như tờ.
Đặc biệt là các trí thức nữ, bọn họ vừa nghĩ đến cảnh tượng bà già cào người giật tóc mà da gà da vịt nổi hết cả lên.
Lâm Tú Hà cũng không dám đắc ý như vừa rồi nữa.
Có trí thức nữ nhỏ giọng nói: “Hôn phục của trí thức Lý bị người hắt nước vào, bây giờ đang tìm người.”
“Cái gì?” Đôi mắt của mẹ Lục chợt trừng to, bà ta liếc mắt nhìn căn phòng rồi nhìn thấy hôn phục trên giường, đi về phía đó sờ lên, sắc mặt lập tức nặng nề.
Bà ta cười lạnh: “Đây là bắt nạt nhà họ Lục chúng tôi không có người sao?”
Lục Giai Giai cũng đi lên nhìn, màu đỏ dính nước không rõ ràng, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy một mảng ẩm ướt.
Quá đáng thật, đây không phải là quần áo bình thường mà chính là hôn phục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận