Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 187: Nước bẩn rồi, đổ đi dùng nước mới

Vốn buổi sáng dùng không nhiều, chỉ hai thùng nước là lu nước đã gần đầy rồi.
“Tiết Ngạn, anh mau rửa mặt trước đi.” Lục Giai Giai vội vàng đi qua.
Tiết Ngạn ừ một tiếng, dùng chậu nước mà Lục Giai Giai đã đổ cho đó.
Tiết Ngạn rửa tay rất nghiêm túc, tuy rằng tay rất bẩn nhưng ngón tay thon dài, Lục Giai Giai nghĩ nếu Tiết Ngạn sống ở thời đại khác, tay anh chắc chắn rất thích hợp để đánh đàn dương cầm.
Rất nhanh nước đã bẩn, Tiết Ngạn vẫn chưa rửa mặt, Lục Giai Giai lại múc một gáo nước khác, nói với anh: “Nước bẩn rồi, đổ đi dùng nước mới.”
Tiết Ngạn rất nghe lời đổ nước sang bên cạnh, Lục Giai Giai lại rót nước sạch cho anh, thấy anh đang rửa mặt, lại vội vàng đi rót một cốc nước mát cho anh uống.
Mẹ Lục: “...”
Công việc gặt lúa mì này vừa mệt vừa bẩn, chỉ có tắm mới có thể rửa sạch được. Tuy Tiết Ngạn đã rửa mặt nhưng tóc và gáy anh đều toàn vụn rơm rạ, Lục Giai Giai thấy mà ngứa tay, muốn giơ tay lấy xuống giúp anh.
Chỉ là ngại vì nam nữ khác biệt nên cô không dám động tay.
Lúc này đột nhiên cô nghĩ đến gì đó, lấy một chiếc khăn tay màu lam trong túi nhỏ bên hông mình.
Đây là đồ lúc trước cô được tặng khi mua bộ váy liền màu lam đó, bình thường hoàn toàn không dùng đến, cũng không dùng quen, chính là cất ở đó phòng cho bất cứ tình huống nào mà thôi.
Cô đưa cho Tiết Ngạn: “Anh lau đi.”
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn mẹ Lục như hổ đói rình mồi ở cách đó không xa, không muốn để lại ấn tượng không ổn trọng nên anh lắc đầu, ngón tay lau giọt nước trên mặt, nói: “Như vậy cũng được.”
Mẹ Lục thấy hai người sắp dán vào nhau rồi, đôi mắt chỉ hận không thể trợn ngược lên trời, bà ta vén mí mắt: “Giai Giai, tới phòng mẹ lấy đậu xanh đi.”
“Vâng.” Lục Giai Giai đi bưng nước mát tới cho Tiết Ngạn trước, sau đó mới chạy vào phòng mẹ Lục lấy đậu xanh.
Rất nhanh đã chỉ còn lại hai người là Tiết Ngạn và mẹ Lục.
Bầu không khí yên tĩnh một lúc, mẹ Lục mở miệng trước: “Cậu biết tôi chỉ có một đứa con gái, người thương nhất cũng là nó, tôi không phản đối hai đứa các cậu ở bên nhau, nhưng nhất định phải là nó cam tâm tình nguyện mới được.”
“Còn nữa, nếu tương lai hai đứa thật sự ở bên nhau, tôi không có cách nào để con gái tôi chịu khổ với cậu, chúng tôi sẽ thông qua quan hệ của thằng ba và cha Giai Giai để tìm một công việc tốt hơn cho cậu, đợi khi nào tiền kiếm được có thể xây được căn nhà thì tôi mới đồng ý.”
Đây đã là yêu cầu thấp nhất của bà ta rồi, bây giờ nhà họ Tiết chỉ có một gian nhà, bốn cha con nhà họ Tiết đều ở trong đó, trời mưa còn dột nước.
Hai người kết hôn cũng không thể ngay cả căn nhà cũng không có đi? Nếu như không có nhà vậy con gái bà ta ở đâu?
Mẹ Lục nghĩ thôi đã nát lòng rồi, nhà họ Tiết thật sự quá nghèo.
Nếu không phải Tiết Ngạn năm lần bảy lượt cứu con gái bà ta thì bà ta hoàn toàn sẽ không cân nhắc đến nhà họ Tiết.
Mẹ Lục nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, Tiết Ngạn thì nắm chặt cái bát trong tay: “Không cần nhà họ Lục tìm công việc cho cháu, cháu sẽ nghĩ cách kiếm tiền nuôi cô ấy, không để cô ấy chịu khổ.”
Lúc này mẹ Lục nhướn mày, nếu như người đàn ông khác nghe thấy nhà họ Lục bằng lòng tìm công việc cho anh, chỉ sợ đã sớm vui mừng muốn xỉu rồi.
“Đây là tự cậu nói đấy nhé, nếu như cậu thật sự không xây được cả một căn nhà, vậy cho dù sau này con gái tôi có thích cậu bao nhiêu thì tôi cũng không có khả năng gả nó cho cậu.” Mẹ Lục ngược lại đã coi trọng Tiết Ngạn hơn vài phần.
Nhưng lời bà ta nói cũng là sự thật, nếu như nhà họ Tiết thật sự nghèo đến như thế, cho dù bà ta không cần bản mặt già này nữa thì cũng không thể hủy cả đời con gái mình được.
Tiết Ngạn nhìn nước trong bát, nhấn mạnh từng chữ một: “Nếu như ngay cả nhà cháu cũng không thể xây được, không cho cô ấy được cuộc sống tốt vậy cháu sẽ không lấy cô ấy.”
Anh không có khả năng để Lục Giai Giai theo mình chịu khổ, mà anh cũng không có khả năng nghèo mãi được.
Tiết Ngạn uống một hớp nước trong bát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận