Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 289: Chơi đùa cô rất thú vị sao?

Cho nên anh chưa bao giờ dám để người khác biệt giữa mình và Lục Giai Giai có qua lại gì.
Anh muốn đợi sau khi mình dẹp sạch toàn bộ chướng ngại rồi lại nói ra câu nên nói đó, như vậy Lục Giai Giai sẽ không bao giờ vì thân phận của anh mà chịu tổn thương nữa.
Nhưng anh lại rất ích kỷ, Tiết Ngạn sợ Lục Giai Giai sẽ thích người khác vào lúc anh còn đang cố gắng, anh muốn giam giữ cô, muốn khiến cô thích mình, lại nham hiểm muốn khiến cô chỉ thuộc về anh.
Hai loại cảm xúc này xung đột, Tiết Ngạn đứng nguyên tại chỗ rất lâu, cơ thể cứng ngắc như một khúc gỗ, mồ hôi trên trán chảy từng giọt thuận theo gò má xuống dưới.
Bên này, Lục Giai Giai về đến nhà, thô bạo kéo dây buộc tóc trên đầu xuống, muốn ném xuống đất giẫm vài cái nhưng lại do dự… cuối cùng lại ném lên giường.
Cô tức đến đỏ hoe mắt.
Tiết Ngạn cố ý, chơi đùa cô rất thú vị sao?
Đồ khốn nạn!

Buổi tối La Khinh Khinh về đến ký túc xá thanh niên trí thức, cô ả thấy trong nhà bếp có nước nóng nên múc một chậu nhỏ đi về phòng tắm rửa.
Vừa mới tắm xong đã nghe thấy trong nhà bếp truyền tới giọng nói.
“Ai dùng nước tôi nấu vậy?” Lý Phân cầm gáo, chống nạnh nổi giận đùng đùng.
Cô ta nấu xong nước đang định gội đầu, không ngờ vừa ra ngoài một chuyến trở về đã hết nước luôn, dùng một chút cũng thôi đi, lại còn dùng hết của cô ta nữa chứ.
Lý Phân đi ra khỏi cửa phòng bếp lại hô to một tiếng: “Là ai dùng nước của tôi…”
Lâm Tú Hà ngồi trong sân, đôi mắt liếc qua La Khinh Khinh, bĩu môi: “Còn có thể là ai được nữa, đương nhiên là trí thức La thích được chiều chuộng của chúng ta rồi, trí thức Lý, cô cũng phải thông cảm nhiều cho, dù sao thì trí thức La cũng sắp phải tới nơi vất vả hơn rồi, nghe nói ở đó một năm còn chưa tắm nổi một lần nữa, cô cũng thương cô ta một lần đi.”
“…” Lý Phân suýt thì chỉ vào mũi Lâm Tú Hà chửi: “Nếu cô đã nói dễ nghe như thế vậy thì coi như cô dùng nước của tôi, cô nấu một nồi khác cho tôi.”
Lâm Tú Hà đảo trắng mắt: “Dựa vào cái gì tôi phải giúp cô.”
“Vậy thì ngậm miệng lại.” Lúc này Lý Phân chuyển tầm mắt về phía La Khinh Khinh: “Cô hẳn cũng biết quy tắc nấu nước ở chỗ chúng ta chứ nhỉ, nước là tôi gánh, củi là tôi nhặt, ai cho cô dùng nước của tôi.”
“Tôi… tôi gấp quá, người cũng quá bẩn nên không nghĩ nhiều được như vậy.” La Khinh Khinh cắn môi, lập tức bật khóc.
So với sắc mặt nổi giận đùng đùng của Lý Phân thì cô ả trông vô cùng đáng thương.
Lý Phân cũng không nói nhiều nữa: “Dùng nước của tôi rồi vậy cô đi gánh nước lại cho tôi, sau đó nhóm lửa nấu cho tôi.”
“Nhưng tôi không gánh được nước, bây giờ trời tối rồi cũng không có cách nào nhặt củi được cho cô.”
“…” Lý Phân tức đến bật cười:” Vậy cô bỏ tiền bồi thường đi, nếu như cô không bồi thường thì hôm nay tôi sẽ đánh cô, có bản lĩnh thì cô làm ầm lên đi, tôi xem có mấy người giúp cô.”
Sắc mặt của La Khinh Khinh thay đổi, cô ả nhìn xung quanh, toàn bộ nữ thanh niên trí thức đều nhìn cô ả với vẻ mặt chán ghét.
Cô ả lập tức thu lại tiếng khóc.
“Cô có trả tiền không đây.” Lý Phân tiến lên túm cổ áo của La Khinh Khinh định đánh.
La Khinh Khinh bị túm không thở được, cả người run lên, mặt mang theo oan ức: “Trả, tôi trả…”
Dưới sự bàn bạc của hai người, La Khinh Khinh trả cho Lý Phân ba hào, lúc này Lý Phân mới vui vẻ đi nấu một nồi nước khác.
La Khinh Khinh thì lại nằm lên giường, nước mắt chảy vào trong gối.
Cô ả nắm chặt cái chăn trên giường, hạ quyết tâm nhất định phải bắt được Lục Nghiệp Quốc.
Lục Giai Giai giấu dây buộc tóc vào nơi sâu nhất trong tủ, cô muốn tuyệt giao với Tiết Ngạn!
Cô rất có khí phách liên tiếp hai ngày đều không để ý đến anh, đụng mặt anh cũng làm như không có chuyện gì mà đi qua.
Nhưng hai ngày này tần suất gặp phải Tiết Ngạn có hơi cao.
Lục Giai Giai đang viết chữ trên bàn thì đột nhiên phía trước có một cái bóng hắt xuống.
Cô trừng to mắt ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt lại nhanh chóng cứng ngắc.
“Anh…” Cô cố gắng một lúc vẫn không thể khiến cổ họng phát ra tiếng được.
Rõ ràng người này có ấn tượng nhưng cô lại không gọi ra được tên của anh ta.
Trương Đào không ngờ Lục Giai Giai lại quên mất anh ta, anh ta thất vọng nhắc nhở: “Trương Đào.”
“Đúng, xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt cho lắm.” Lục Giai Giai mang vẻ mặt chột dạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận