Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 919: Các kiếp linh hồn đều thu hút nhau, tình yêu chỉ có tăng chứ không giảm 2

“Mẹ ơi, đúng là con đây.” Lục Giai Giai nhìn mình trong gương, cô cúi mắt xuống: “Có lẽ mẹ không tin nhưng đây chính là sự thật, con vẫn chưa chết, sau khi xảy ra tai nạn giao thông, con trở về mấy chục năm trước, nhưng bây giờ con cũng không có cách nào nhận mẹ, con xin lỗi.”
Lời của Lục Giai Giai quá mức huyền ảo và đáng sợ, Thời Vân lại chỉ dùng vài ba giây đã cưỡng ép mình tiêu hóa hết, cô ta che miệng mình, kiềm chế tiếng nấc: “Con sống có tốt không?”
“Con rất tốt, cũng rất hạnh phúc.” Lục Giai Giai cũng kiềm chế tiếng khóc: “Cả đời này của con sống rất viên mãn, mẹ đừng buồn vì con, mẹ vui thì con mới vui được.”
“Nếu được, mẹ có thể sinh thêm một em bé khác, con vẫn luôn ở bên cạnh mẹ, chưa bao giờ từng rời đi cả.”
Thời Vân khóc không thành tiếng: “Giai Giai, chỉ cần con còn sống, sống vui vẻ là được, những cái khác đều không quan trọng, không quan trọng một chút nào hết!”
Lúc này, trong di động truyền tới tiếng rè rè, hai người đều phát hiện ra không đúng, Thời Vân khóc kêu: “Giai Giai, mẹ yêu con, mẹ yêu con, con phải sống thật hạnh phúc…”
“Mẹ, con cũng yêu mẹ…”
Điện thoại ngắt, Thời Vân cầm ống nghe không ngừng gọi: “Giai Giai, Giai Giai…”
Thời Vân đau lòng hết hai ngày, thái độ khác thường, cứ rảnh rỗi là cô ta vẫn sẽ tới bệnh viện cách tấm kính nhìn Lục Giai Giai, nhưng lại không còn đau lòng như trước nữa.
Sau nửa năm, Thời Vân lại mang thai, tuổi của cô ta đã lớn, Lục Trung Toàn không muốn cô ta mang thai thứ hai nhưng Thời Vân muốn sinh.
Năm sau Thời Vân sinh một đứa con trai, cô ta nghĩ, Giai Giai chắc hẳn đã yên lòng rồi.
Người bên cạnh lần lượt rời đi, sau khi Trương Thục Vân đi một năm, cơ thể của Lục Giai Giai cũng bắt đầu không thoải mái.
Mấy phương pháp trị liệu ở bệnh viện đó quá khó chịu, quá đau đớn, cô không muốn lãng phí thời gian ở nơi này, mà chọn điều trị bảo thủ.
Năm hai không ba ba, Lục Giai Giai cảm thấy mình càng ngày càng thèm ngủ, Tiết Ngạn thường xuyên đọc sách bên tai cô, nhưng cô cũng chỉ nghe được vài câu đã ngủ mất.
Chuyện làm ăn của Tiết Thừa Thụy càng ngày càng lớn, bây giờ khoa học công nghệ phát triển, ảnh trăm ngày của cậu bị đào ra.
Người duy nhất không ngờ đến còn nổi hơn chính là cha mẹ của cậu.
[Cha mẹ của tổng giám đốc Tiết quá xứng đôi, mẹ anh ấy còn đẹp hơn minh tinh bây giờ nhiều, hơn nữa chỉ nhìn mỗi ảnh cũng cảm thấy vô cùng có khí chất, cha cậu rất cao, trông rất lạnh lùng.]
[Ai có thể nói có tôi biết tại sao lại có đôi vợ chồng xứng với nhau như vậy không?]
[Liếm màn hình, liếm màn hình, tại sao không debut?]
[Nghe nói mẹ là phiên dịch viên quốc gia, lúc trước vô cùng lợi hại, tôi nghe cha tôi nói trước đây bà ấy hay xuất hiện trên tivi lắm.]

Khi Thời Vân nhìn thấy bức ảnh này trên mạng, năng lực của cộng đồng mạng đúng là không thể nghi ngờ gì, rất nhanh đã bới ra tên của Lục Giai Giai và Tiết Ngạn.
Ngón tay nhấn vào màn hình của Thời Vân cứng ngắc lại, đôi mắt không ngừng nhìn lên màn hình, cả người run rẩy.
Rất nhanh đã khóc thành tiếng.
Đứa con trai mười tuổi chạy tới, cậu bé nhìn thấy mẹ đang khóc, lập tức ôm cô ta: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”
“Không sao, mẹ không sao…” Thời Vân đỏ hoe mắt lắc đầu: “Mẹ rất vui, vui vì đây không phải một giấc mơ.”
Lục Giai Giai ra đi rất yên tĩnh, buổi sáng còn ăn một bát cháo, đến trưa mới đi.
Tiết Ngạn chẳng nói gì cả, giúp con lo xong hậu sự cho Lục Giai Giai, lại chọn xong mồ mả.
Vào một buổi sáng một tháng sau, anh nằm trên giường, ôm ảnh kết hôn của hai người mà ngủ.
Lúc này, cơ thể của Lục Giai Giai trẻ tuổi trong phòng bệnh đã ngừng thở.
Linh hồn hòa làm một, trở về năm bảy tư.
Cô gái trẻ bị rắn cắn sợ hãi nhắm chặt hai mắt, khi lại mở mắt ra, một người đàn ông đã ngồi xổm bên cạnh cô.
Ánh mắt hai người đối diện, Lục Giai Giai túm lấy áo của Tiết Ngạn: “Đừng đi, cứu tôi với…”
Các kiếp kinh hồn đều thu hút nhau, tình yêu chỉ có tăng chứ không giảm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận