Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 707: Nữ vương đại nhân nhìn trúng cục bông nhỏ 2

Trâu không hiểu, nó cẩn thận bò lên chân La Khinh Khinh.
La Khinh Khinh nhìn thấy đứa con trai này là phát phiền, đẩy ra với vẻ mặt không có biểu cảm: “Cách xa tao một chút.”
Lâm Phong siết chặt nắm tay, anh ta nhìn ra ngoài cửa, trong lòng có một kế hoạch.
Mẹ Lục đuổi người trong thôn đi, không ngờ thị trấn lại tới tặng biểu ngữ.
Lý Phân cảm thán: “Không ngờ thi đỗ đại học lại nở mày nở mặt như thế.”
Lục Nghiệp Quốc nói với vẻ tự hào: “Đương nhiên rồi, em gái anh là thủ khoa huyện mình mà, có thể không phát biểu ngữ hay sao?”
Lý Phân nghĩ đến mình mà thở dài một tiếng.
Lục Nghiệp Quốc sợ cô ta buồn nên vội vàng bảo: “Vợ này, em yên tâm, em cũng có thể thi đỗ đại học, đợi em thi đỗ đại học rồi, nếu không có ai tặng biểu ngữ cho em thì anh sẽ làm cho em một cái.”
“Em không thi đỗ đại học cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi, ôn tập trong thời gian ngắn như thế, rất nhiều cái chỉ hiểu có một nửa, đặc biệt là toán học, phần lớn câu hỏi đều không biết.”
Lúc còn chưa có điểm chuẩn, Lý Phân cũng không biết mình thi được bao nhiêu điểm.
Cô ta siết ngón tay: “Em phải chuẩn bị thật tốt, tranh thủ cho kỳ thi lần sau mới được.”
Lục Giai Giai thi đỗ đại học, cả gia đình quây quần ăn một bữa cơm.
Trương Thục Vân thốt lên khen ngợi: “Em gái, chị cả biết ngay em có thể thi đỗ mà, nhưng không ngờ còn là thủ khoa huyện mình, Thạch Đầu, con phải học hỏi cô út của con cho tốt, đến khi đó cũng thi đỗ một trường đại học cho mẹ.”
Thạch Đầu học không tồi, cậu bé vỗ ngực: “Con nhất định sẽ chăm chỉ học.”
Mẹ Lục mỉm cười: “Tiểu tử thối, có triển vọng hơn cha cháu rồi đấy.’
Lục Ái Quốc: “…”
Lục Giai Giai bị bầu không khí ấm áp này bao quanh, cô gắp một miếng thịt gà, không biết có phải tâm trạng của mẹ Lục quái tốt hay không mà thêm cay hơn một chút.
Cô theo bản năng lấy cốc bên cạnh Tiết Ngạn uống nước, ai ngờ vừa vào miệng đã phun ra.
Cay quá, là rượu.
“Sao thế?” Tiết Ngạn nhanh chóng quay đầu qua.
Lục Giai Giai nuốt vị rượu trong miệng, chỉ vào cái cốc: “Là rượu.”
Cùng lúc đó, gò má vốn trắng trẻo của cô bắt đầu từ từ đỏ lên.
“!” Trái tim của Tiết Ngạn cũng nhấc lên.
Lục Giai Giai ngồi ngoan ngoãn, nhìn bên này, nhìn bên kia.
Tiết Ngạn vẫn luôn lén quan sát cô, qua một lúc Lục Giai Giai thấy hơi phiền, cảm thấy bên tai ong ong, cô đứng dậy, nói với mẹ Lục: “Mẹ, con không ăn nữa đâu, con buồn ngủ rồi, con phải đi ngủ.”
“Con gái mẹ mệt rồi?” Mẹ Lục vẫn chưa biết Lục Giai Giai say rượu: “Hay là ngủ ở đây trước đi, mẹ trải giường cho con.”
Lục Nghiệp Quốc lo lắng: “Em gái mệt rồi sao, vừa rồi vẫn còn tốt mà, không phải nãy giờ cố chịu đấy chứ?”
Lục Giai Giai không để ý đến anh ta mà nhìn xung quanh, thốt ra lời kinh người.
Cô nhướng chân mày: “Con phải chọn một người ngủ với con!”
“…” Có hơi khó hiểu.
Cánh tay của Tiết Ngạn chợt căng chặt, anh nhấc tay giữ cánh tay của Lục Giai Giai, cô quay đầu nhìn thấy Tiết Ngạn, đôi mắt lập tức sáng ngời, sau đó thấy hơi hài lòng.
Cô cúi người, duỗi tay nắm cằm của anh, cao ngạo nói: “Chính là anh, hôm nay anh ngủ với em.”
Tiết Ngạn: “…”
Mọi người: “…”
“Đi thôi.” Lục Giai Giai nhấc chân đi nhưng cơ thể lại hơi lảo đảo.
Tiết Ngạn thấp giọng giải thích: “Cô ấy say rồi.”
“Đi nào!” Lục Giai Giai bất mãn.
Vậy mà anh lại dám không nghe lời mình, Lục Giai Giai lại vòng đến trước mặt anh, duỗi tay túm cổ áo anh: “Mau đi theo em!”
Mẹ Lục: “…” Con gái bà ta say rượu sẽ như thế sao?
Lục Giai Giai đi được hai bước, cảm thấy trước mắt hơi quay cuồng, cô bò lên lưng Tiết Ngạn bắt anh cõng, hơn nữa còn nói: “Anh đi nhanh lên đi, bằng không em sẽ tìm người khác dỗ em ngủ đấy.”
Sắc mặt của Tiết Ngạn lập tức lạnh lùng, anh thật sự muốn từ từ dạy dỗ con nhỏ này.
Nhưng cứ cố tình Lục Giai Giai tỉnh lại chẳng nhớ gì cả, ngày thường ngoan muốn chết nhưng lúc say dạy dỗ cũng không nghe.
“Con dẫn cô ấy về trước.” Tiết Ngạn nói với người phía sau một tiếng.
Mẹ Lục theo bản năng gật đầu, bà ta vốn muốn nói về chung với anh nhưng nhìn tình hình này, hai vợ chồng ở chung, bà ta vẫn nên về nhà trước thì hơn.
Lục Giai Giai ghét bỏ Tiết Ngạn đi chậm, nhéo tai anh với vẻ bất mãn: “Đi lẹ lên!”
“Buồn ngủ thì ngủ trên lưng anh đi.”
“Không thoải mái.” Lục Giai Giai lẩm bẩm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận