Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 96: Đó là ai vậy

Lục Giai Giai cắn răng dẫn hai đứa cháu gái về nhà, khi gần về đến cổng trông thấy Điền Kim Hoa đang lén lút cùng một bà cụ và một người đàn ông đi tới nơi hẻo lánh hơn.
“Đó là ai vậy?” Lục Giai Giai hỏi.
Sắc mặt của Lục Hảo chợt trở nên khó coi, cô bé cắn môi: “Cô út, đó là… bà ngoại và cậu út của cháu.”
Bà ngoại và cậu của Lục Hảo vậy chẳng phải là mẹ ruột và em trai của Điền Kim Hoa sao?
Trong đầu Lục Giai Giai lập tức hiện lên ký ức về hai người này.
Nhà họ Điền có thể nói là đàn ông lớn nhất, đằng trước sinh sáu đứa con gái mới có hai đứa con trai, từ nhỏ hai đứa con trai đã là ông con trong nhà rồi.
Không chỉ chẳng cần phải làm một chuyện gì hết mà ngay cả sinh con cũng do cha Điền và mẹ Điền chăm sóc.
Sáu chị gái gả ra ngoài người nào cũng có chứng hết mình vì em trai, chỉ cần là đồ có thể chuyển về nhà mẹ đẻ thì ngay cả một cọng chỉ cũng sẽ không để lại.
Mà người đàn ông vừa rồi đó hình như là con trai út nhà họ Điền tên Điền Diệu Tổ, anh ta còn có một người anh trai là Điền Quang Tông nữa.
Hai đứa con trai hợp lại nghĩa là rạng rỡ tổ tông.
“…” Hôm nay hai mẹ con họ Điền này tới đây chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt rồi.
Lục Giai Giai nhìn về phía hai đứa cháu gái: “Đừng sợ, không sao đâu, hai đứa các cháu về nhà trước đi.”
Lục Giai Giai đưa giỏ cho Lục Hảo, còn mình thì lén lút đi qua đó định nghe lén.
Ở một góc khác của bờ tường, mẹ Điền nhanh tay nhanh mắt nhéo thật mạnh vào eo Điền Kim Hoa: “Lão lục, hôm nay tao nghe nói rồi nhà họ Lục tụi bây bắt được bốn con cá, có thế nào cũng phải tặng một con cho nhà họ Điền bọn tao chứ, mày nhìn chị cả, chị hai và chị tư mày đi, nhà tụi nó đã nghèo đến thế rồi mà vẫn có thể lén cầm lương thực về nhà mẹ đẻ, còn mày ngày nào cũng sống sung sướng như thế, lại không nhớ tới tụi tao một tí nào cả, mày có còn lương tâm không hả, còn lương tâm không hả?”
Điền Kim Hoa đau đớn vặn vẹo người: “Mẹ, không phải con không muốn cho nhưng mẹ cũng biết mẹ chồng con lợi hại bao nhiêu rồi đấy, nếu con dám trộm cá bà ta còn không lột da con ra chắc.”
“Mày không biết nghĩ cách à?”
“Mẹ, nếu hôm nay con dám cầm cá về nhà họ Điền, đến tối mẹ chồng con có thể xông tới nhà mình đập nhà luôn đấy!”
Mẹ Điền: “…”
Bà ta dường như nghĩ đến gì đó chợt sắc mặt khó coi run bắn lên.
Điền Diệu Tổ ở bên cạnh tức không chịu được: “Vậy thịt heo rừng thì sao? Thịt heo nhiều như thế chị cũng nên nghĩ cách lấy một ít đi chứ.”
Điền Kim Hoa cúi người, ngoan ngoãn lấy lòng: “Chị sẽ thử xem có thể trộm lấy về nhà được không…”
“Mày chẳng có một tí mẹ bản lĩnh gì cả.” Mẹ Điền chửi um lên: “Mày nói mẹ già nuôi mày có ích gì không? Ngay cả một chút đồ ở nhà mẹ chồng cũng không lấy được!”
Nhà họ Lục lưng dựa núi lớn, hai bên trái phải đều có nhà ở, nhưng phía sau lại không có một căn nhà nào hết, cũng ít có người đi qua.
Mẹ Điền không hề kiêng dè tí nào nhắc nhở đứa con gái thứ sáu của mình về nhà mẹ chồng trộm đồ cho mình.
Lục Giai Giai không ngờ người nhà họ Điền còn có mưu đồ này, đang mùa thu hoạch, các hộ gia đình đều muốn dựa vào chút thịt heo rừng này để trải qua ngày tháng khó khăn nhất, trộm thịt heo rừng của người ta có khác gì với đòi nửa cái mạng của người ta đâu.
Khi Lục Giai Giai nghe thấy Điền Kim Hoa đồng ý lấy trộm thịt heo rừng, ánh mắt lập tức lạnh hẳn đi.
Quả nhiên chó không đổi được cái tính ăn cứt, con trai của chuột đều biết đào hang.
Nhà họ Lục quá tốt với cô ta rồi, nếu giống như nhà họ Điền một ngày đánh cho no đòn ba bữa thì đảm bảo con mèo nhỏ này còn biết nghe lời.
Trong đầu Lục Giai Giai lập tức nghĩ đến rất nhiều cách giải quyết.
Kêu anh hai ly hôn…
Đứa cháu gái nhỏ nhất của phòng hai là Lục Dạ mới một tuổi, Lục Viên năm tuổi, cháu gái lớn nhất của cô cũng mới tám tuổi, làm sao mà ly hôn được?
Ly hôn rồi ai chăm sóc lũ nhỏ, ai giặt quần áo nấu cơm?
Ai sẽ bằng lòng gả vào đây chăm sóc bốn đứa con của một người phụ nữ khác.
Đây hoàn toàn là một nan đề khó giải.

Bạn cần đăng nhập để bình luận