Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 790: Mẹ nói gì với anh

“Cương Quốc, mẹ nhắc mày vài câu trước, mày chắc hẳn cũng biết đầu óc mày không thông minh, không phải kiểu người làm ăn thì nên nghe lời một chút.”
Ánh mắt của mẹ Lục nặng nề: “Kẻ ngốc đi theo đúng người là chuyện rất quan trọng, một lần không tin, hai lần không tin, đến lần thứ ba sẽ không nói với mày nữa.”
“Không, không phải.” Lục Cương Quốc lắp bắp.
“Bỏ đi, quyết định mà bản thân làm ra thì tự mình gánh lấy là được, anh chị em tụi bây đã chia nhà cả rồi, đều có đối tượng và con cái của mình, sớm đã là người hai nhà. Tao thấy bản thân mày đưa ra quyết định cũng vô dụng, đi bàn bạc với Tú Liên đi.” Mẹ Lục hơi an ủi, cuối cùng thì thằng hai cũng đột phá một bước, đồng ý đi mua nhà.
Bà ta nói nhiều như thế chỉ là muốn để thằng hai bàn thêm với vợ anh ta.
Mẹ Lục càng nghĩ càng thấy phiền, sao gia đình thằng hai lại không vực dậy nổi như thế? Phiền chết đi được.
Lục Cương Quốc đi về nhà với tâm trạng lo âu, Trịnh Tú Liên đang may áo, nhìn thấy anh ta căng da mặt đi vào: “Sao vậy? Mẹ nói gì với anh?”
“Mẹ nói kêu anh tới phía nam mua nhà.” Lục Cương Quốc nhìn gương mặt của Trịnh Tú Liên: “Em gái viết thư cho mẹ, kêu gần đây anh nên tranh thủ thời gian đi mau cho kịp.”
“Mua nhà? Mua nhà ở chỗ đó làm gì?”
“Hình như mẹ nói để đầu… đầu tư.”
Trịnh Tú Liên hơi dừng lại, cô ta không hiểu tại sao đột nhiên lại kêu bọn họ mua nhà ở phía nam? Cũng không thể qua đó ở được, cô ta nghĩ ngợi: “Mẹ kêu chúng ta mua nhà thế nào? Bao nhiêu tiền?”
“Một căn sáu, bảy mươi đồng.”
“Đắt như vậy á? Cương Quốc, nhà chúng ta nào có nhiều tiền như thế?”
Trịnh Tú Liên cắn răng: “Cương Quốc, trong nhà vẫn luôn là em quản lý tiền, nhưng em nói thật với anh, bốn năm này sau khi chia nhà, cộng thêm năm mươi đồng tiền chia nhà thì chúng ta chỉ có tám mươi đồng thôi, nếu mua nhà thì không còn tiền tiết kiệm gì mất.”
“Mẹ không hại chúng ta đâu, em gái cũng không, Tú Liên, mẹ nói một câu rất đúng, lần đầu tiên không tin, lần thứ hai không tin, vậy còn có lần thứ ba nữa sao?” Hai người phụ nữ mà Lục Cương Quốc tin nhất trong đời này chính là mẹ Lục và Lục Giai Giai, anh ta thấp giọng: “Anh cả và em tư đều đã có tiền, đến khi ấy con cái bọn họ cũng có thể tới trường học tốt hơn, còn chúng ta thì phải làm sao?”
Trịnh Tú Liên im lặng.
Qua một lúc, cô ta bấu chặt vào lòng bàn tay, nghĩ đến khi mình còn trẻ, lại nhìn phòng cả và phòng tư.
Trong lúc đang vô cùng lo lắng thì kim bất cẩn đâm vào đầu ngón tay, cô ta ui một tiếng, Lục Cương Quốc vội vàng đi qua: “Sao vậy?”
Trịnh Tú Liên nhìn máu đỏ chảy ra trên đầu ngón tay với vẻ ngây người, đột nhiên cô ta nói: “Làm đi, em lấy tiền cho anh.”
Hai mắt Lục Cương Quốc đỏ hoe: “Không cần đâu, em gái… em ấy bằng lòng cho chúng ta mượn hai trăm đồng, trong vòng hai năm trả cho em ấy hai trăm bốn mươi đồng là được.”
Trịnh Tú Liên ngây người, thật ra cô ta cũng không ngu.
Em gái cho bọn họ mượn hai trăm đồng tiền thật ra là lo bọn họ không có tiền.
Về phần trong vòng hai năm trả sạch, vậy chắc chắn là trong vòng hai năm bọn họ có bản lĩnh trả sạch hết.
Chẳng qua tiền lãi bốn mươi đồng này, Trịnh Tú Liên hiểu chút tiền này ở trong mắt Lục Giai Giai có lẽ hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Không có khả năng vì bốn mươi đồng tiền mà lừa bọn họ.
Đầu óc cô ta nóng lên: “Tiền mà em gái cho đại khái có thể mua được ba căn nhà, vậy em lấy ra thêm bảy mươi đồng nữa, chúng ta mua bốn căn.”
Cô ta nói xong cả người lại hơi run lên: “Cương Quốc, bây giờ cũng chia đất rồi, chúng ta chỉ cần chăm chỉ làm lụng, cho dù có lỗ cũng có thể kiếm về được.”
Từ lúc nói ra chữ làm đó, đột nhiên cô ta cảm thấy to gan rồi cũng rất sảng khoái, ngay cả hít thở cũng thông hơn.
“Được!” Lục Cương Quốc xưa nay chưa từng cảm thấy thất bại vì trước nay mẹ và em gái chưa từng đưa ra ý kiến sai lầm.
Sau nửa tiếng, mẹ Lục biết được quyết định của phòng hai, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Không ngờ bà ta ép một chút cũng thật sự ép ra được hiệu quả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận