Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 110: Tôi biết con heo rừng hôm qua là do anh giết

Anh ta tiến lên kéo Châu Văn Thanh đang dựa người vào cây nằm ra đất một cách thô bạo, Lục Giai Giai thấy thế mở giỏ ra, cô cầm bình gốm, bên trong vẫn còn thừa một ít nước đậu xanh.
Lục Giai Giai không ngồi xổm xuống mà ngược lại đứng dậy, cô nhìn Châu Văn Thanh từ trên cao xuống, nghiêng bình nhỏ từng giọt nước đậu xanh lên mặt Châu Văn Thanh, trên mặt lại cười càng lúc càng tươi rói.
Thôn dân: “…”
Tuy bọn họ không nghĩ đến phương diện này nhưng trong đầu lại không nhịn được mà hiện ra một vài hình ảnh.
Sao thế này cứ như tiểu lên mặt người ta vậy?
Đặt biệt đối phương còn là một cô gái yếu đuối nữa.
Lục Giai Giai đổ rất chậm, thuận tiện còn nhẹ giọng giải thích: “Nước đậu xanh này tôi đã ngâm mát trong nước giếng, hiệu quả chắc chắn rất tốt.”
“Khụ, khụ…” Châu Văn Thanh bị nước không ngừng nhỏ thẳng vào mặt làm sặc sụa, anh ta mở mắt ra nhìn, Lục Giai Giai vẫn còn đang đổ nước lên mặt anh ta, hơn nữa còn cười rất tùy tiện và trắng trợn, toàn bộ gương mặt đều giãn ra.
Anh ta vừa ngẩn người đã bị nước bắn vào mắt, một cảm giác khó chịu chua cay nhức nhối xộc thẳng lên não, anh ta vội vàng duỗi tay che mặt, gắng gượng chống người ngồi dậy, tức giận nói: “Lục Giai Giai, cô làm gì thế?”
“Anh tỉnh rồi à? Xem ra nước mà tôi tưới đã cứu anh một mạng rồi.” Lục Giai Giai chớp mắt.
Những người khác: “…” Vừa rồi đúng là đã tỉnh lại? Bọn họ đều đã nhìn thấy!
Đây chỉ đơn giản là báo thù thôi, hơn nữa còn mang danh ân nhân cứu mạng, hành động này sao lại hơi quen thế nhỉ?
Lục Giai Giai tiếp tục nói: “Trí thức Châu, anh không biết vừa rồi anh say nắng, nước của mọi người đều đã uống sạch, cũng may tôi còn ít nước đậu xanh làm mát nên lúc nãy mới cứu được anh đấy.”
Châu Văn Thanh sặc nước đau cả mũi, đôi mắt cũng dụi rất lâu mới có thể nhìn thấy rõ người, anh ta yếu ớt đáp: “Cảm ơn.”
Làm việc đồng áng suốt mấy ngày này, Châu Văn Thanh hoàn toàn phát hiện ra Lục Giai Giai đối với anh ta mà nói quan trọng bao nhiêu, cho nên bây giờ mới cố gắng khiến bản thân trông có vẻ rất dịu dàng.
“Cảm ơn thì khỏi đi.” Lục Giai Giai cũng rất dịu dàng: “Không biết trí thức Châu định cảm ơn tôi thế nào nhỉ? Để tôi đoán nhé, có phải muốn trả cho tôi mười đồng để báo đáp ơn cứu mạng không?”
Những người khác: “…”
Châu Văn Thanh vẫn còn choáng váng: “…”
Cô gái trẻ thật sự lớn lên quá ưa nhìn, khi nói ra những lời này đôi mắt to chớp vài cái, không có một chút cảm giác con buôn tí nào.
“Có phải tôi đoán sai rồi không?” Lục Giai Giai làm bộ ngại ngùng: “Tôi chỉ nói đùa thôi, anh đừng để trong lòng, dù sao cũng không đáng nhiều tiền đến vậy.”
Những người khác: “….”
Lại hạ thấp người, rốt cuộc ai không đáng nhiều tiền đến vậy? Thêm cái tên vào đi chứ!
Lục Giai Giai cất bình gốm vào giỏ, đứng dậy, khóe mắt liếc qua Châu Văn Thanh, lại thấy anh ta còn đang mơ hồ, cô lạnh lùng nhìn rồi vung mái tóc đuôi ngựa rời đi.
Châu Văn Thanh, ngày tháng vẫn còn dài lắm, thế này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Trải qua chuyện say nắng lần này, các thôn dân có mặt ở đó đều nhìn hiểu cả rồi, Lục Giai Giai thật sự không còn bất cứ tình cảm gì với Châu Văn Thanh, ngược lại còn oán hận không ít.
Bọn họ nhìn Châu Văn Thanh bị nước đậu xanh tưới ướt đầu mà lắc đầu.
Ngược lại Trương Đào thì mừng rỡ, Lục Giai Giai không thích Châu Văn Thanh vậy cơ hội của anh ta cũng lớn hơn rồi.

Phía bên Tiết Ngạn đã đoán được người tới là ai, còn chưa mở miệng, Lục Thảo đã nói trước: “Tôi biết con heo rừng hôm qua là do anh giết.”
Tiết Ngạn không nói tiếng nào, đôi mắt hẹp dài của anh nhìn Lục Thảo, con ngươi tối đen như mực không rõ ý tứ, có khả năng là mấy năm gần đây quá mẫn cảm nên khi anh nhìn chằm chằm vào người ta lại có vẻ hơi u ám.
Trái tim của Lục Thảo đập như trống nổi, cô ta lùi lại một bước, sợ Tiết Ngạn biết cô ta không gả cho anh sẽ nổi điên lên.
Một cơn gió thổi qua mang theo giọng nói trầm thấp của Tiết Ngạn: “Cô muốn nói gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận