Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 466: Đó là chị dâu tương lai của chúng tôi

“Đi thôi em.” Tiết Ngạn đi tới bên cạnh Lục Giai Giai.
Phùng Như mang vẻ mặt kinh ngạc, bị tát một cái vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Lục Giai Giai duỗi tay nắm áo trên cánh tay Tiết Ngạn, cô hơi quay đầu, khóe mắt lạnh lùng liếc về phía Phùng Như, môi hơi nhếch lên.
Thứ mà Lục Giai Giai từng học được rất nhiều, ở thời hiện đại cũng từng tham gia tiệc.
Cha mẹ ở hiện đại là nhà giàu mới nổi nhưng bọn họ lại muốn bồi dưỡng con gái thành tiểu thư ở xã hội thượng lưu chân chính, cho nên đã mời rất giáo viên gia giáo về dạy Lục Giai Giai.
Khi Lục Giai Giai thật sự nghiêm túc tuyệt đối là thiên kim nhà giàu cao quý nho nhã, không dễ bị khinh nhờn.
Một cái quay đầu liếc mắt này phóng ra khí thế, vẻ khinh thường trong ánh mắt biến Phùng Như thành một tên hề.
Phùng Như ngơ ngác lấy lại bình tĩnh.
Vợ chưa cưới của Tiết Ngạn… vợ chưa cưới của Tiết Ngạn lại là cô…
Tiết Ngạn mặc kệ, Trương Thủy Tuyền thân là bảo vệ xưởng dệt không có khả năng không quản, một nhóm người chạy qua kéo hai người đi.
Đột nhiên Phùng Như túm lấy Trương Thủy Tuyền: “Vừa rồi, vừa rồi là vợ chưa cưới của Tiết Ngạn?”
“Đúng rồi, đó là chị dâu tương lai của chúng tôi.” Trương Thủy Tuyền cũng không phải tên ngốc, hành động vừa rồi của Phùng Như cũng khiến bọn họ đoán ra được đại khái.
“Người lớn lên đẹp như chị dâu cứ như bước từ trong tranh ra ấy, còn con gái lớn lên như này cũng đừng nghĩ lung tung, bằng không mặt chắc chắn bị đánh sưng vù.”
Mặt của Phùng Như thật sự sưng vù, không chỉ như thế mà còn bị cào tóe máu.
Công nhân nữ cùng tới với cô ta cũng mang vẻ mặt một lời khó nói hết, cô ta lấy khăn tay ra che vết thương trên mặt Phùng Như: “Bỏ đi.”
Phùng Như cứng ngắc gật đầu, nếu như cô ta kém đối phương một chút cũng thôi đi, nhưng kém nhiều như thế hà tất phải tự rước lấy nhục.
Còn không bằng nhanh chóng lựa một người khác.
“Ui!” Lúc này Phùng Như mới phản ứng lại được mặt mình bị cào rách, hơn nữa còn nóng rát đau đớn, xưa nay cô ta coi trọng mặt của mình nhất, lập tức gào lên the thé với cô gái mũm mĩm kia: “Cô quá độc ác, vậy mà lại hủy dung mặt tôi, tôi phải báo cáo cô.”
Trương Thủy Tuyền khụ một tiếng, sáp tới bên cạnh Phùng Như: “Đây là con gái của chủ nhiệm xưởng dệt chúng ta, cô nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Phùng Như: “…”
“Đúng rồi, cô chảy máu mũi kìa.” Trương Thủy Tuyền nhắc nhở.
Phùng Như giơ tay sờ mũi thấy máu dính trên tay, trực tiếp tức đến ngất xỉu.
Lục Giai Giai chạy một chuyến này, tất cả mọi người đều biết Tiết Ngạn có một cô vợ chưa cưới xinh đep.
Tiết Ngạn dẫn cô đi tới tiệm ba bữa ăn cơm, Lục Giai Giai chủ động hỏi Lý Phân: “Chị Lý Phân, chị muốn ăn gì?”
“Không có gì muốn ăn cả.” Lý Phân liếc mắt nhìn giá bên trên đã thấy thèm rồi.
Lục Giai Giai nghĩ ngợi: Vậy ăn mì đi.”
Ba người mỗi người gọi một bát mì, ăn cơm xong, Lý Phân lo cho Lục Nghiệp Quốc không ăn uống tử tế nên chủ động mua hai cái bánh bao rồi đi trước.
Đợi cô ta đi rồi, Lục Giai Giai lập tức xụ mặt, cô nghiêng đầu hỏi Tiết Ngạn: “Anh không có gì muốn giải thích với em sao?”
Tiết Ngạn: “… Chuyện gì?”
“Cô gái hôm nay đánh nhau đó, anh không biết là ai sao?”
“Không biết.”
“…”
Lục Giai Giai lầm bầm, nhưng nghĩ lại hình như mình cũng không có cách trừng phạt Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn ghen rồi còn có thể hôn cô đến khóc, nhưng cô ghen rồi cũng không thể hôn Tiết Ngạn đến khóc được.
Ngược lại cô cũng muốn nhưng không làm được.
Hai người đi tới chỗ không người, Lục Giai Giai vừa quay đầu đã cắn một cái lên cánh tay khác của Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn rên một tiếng, anh trở tay ôm Lục Giai Giai, cũng không biết có phải kích động quá không mà hai người va vào nhau.
Lục Giai Giai: “!”
“Anh lại thế nữa rồi.” Lục Giai Giai đỏ mặt xù lông nhím.
Yết hầu của Tiết Ngạn di chuyển, anh kiềm chế bản thân thả Lục Giai Giai ra: “Là em cắn anh trước.”
Lục Giai Giai nhắm mắt hung dữ với anh: “Cắn anh thì anh nên đau chứ, sao anh còn… còn như vậy…”
Tiết Ngạn cụp mí mắt không nói gì.
Ngược lại Lục Giai Giai cũng không giận, cô nghĩ ở tuổi của Tiết Ngạn bây giờ hình như cũng rất bình thường.
Cô miết ngón tay mình, nhìn bộ dáng chán nản của Tiết Ngạn, rõ ràng vừa cao vừa cường tráng nhưng cứ cố tình trông rất đáng thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận