Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 532: Ở trong thôn không ai bắt nạt em chứ

Anh với Lục Giai Giai vừa mới kết hôn, một tuần chỉ có thể ở với nhau một ngày, đương nhiên anh phải tranh thủ thời gian về nhà rồi.
“Ở trong thôn không ai bắt nạt em chứ?” Tiết Ngạn hỏi.
Lục Giai Giai lắc đầu: “Không ai bắt nạt em hết.”
Cô đảo mắt, dỗ anh: “Chỉ là anh không ở đây, em thường xuyên nhớ anh.”
Tiết Ngạn dừng bước chân, cho dù khóe môi có mím chặt cỡ nào cũng nhếch lên, anh thấp giọng bảo: “Anh cũng rất nhớ em.” Trong mơ toàn là em.
Gió lạnh trong đêm thổi qua, cả người Lục Giai Giai nhúc nhích, ngón tay rụt vào trong tay áo, sau đó phủ lên tai Tiết Ngạn.
“Anh không ở nhà…” Sau đó anh im lặng.
“Hửm? Gì cơ?” Lục Giai Giai tưởng mình không nghe thấy câu còn lại của anh nên sáp tới: “Anh vừa nói gì?”
“Anh nói… anh không ở nhà, không có người đàn ông có lòng dạ bất chính nào lại gần em đi, nếu như có, em đừng sợ, cứ nói thẳng với anh.”
“…”
“Có không?”
“… Cái gì mà đàn ông có lòng dạ bất chính chứ?” Nếu cô đoán không lầm, ngoại trừ người đàn ông có quan hệ máu mủ với cô ra thì ở trong mắt Tiết Ngạn, những người khác đều là đàn ông có lòng dạ bất chính hết.
Tiết Ngạn tiếp tục im lặng, Lục Giai Giai biết người đàn ông này lại bắt đầu bức rức rồi, cô tìm một vị trí thoải mái định ngủ tiếp.
Vừa mới nằm xong lại nghe thấy Tiết Ngạn nói: “Đàn ông có lòng dạ bất chính… chính là rõ ràng biết em đã kết hôn rồi còn thể hiện mình có ý với em, cố tình lại gần em, bắt chuyện với em.”
“…” Lục Giai Giai tức giận: “Không có!”
“Không có thì tốt, có thì nhất định phải nói với anh, đây là tư tưởng sai lầm vô cùng nghiêm trọng, anh sẽ giúp anh ta sửa chữa.”
Đến cửa nhà, Lục Giai Giai đưa chìa khóa cho Tiết Ngạn, Tiết Ngạn mở cửa đi vào trong.
Anh thắp đèn dầu, Lục Giai Giai lấy cái chăn đã phơi một lần vào hai hôm trước ra trải lên giường, dày vò nửa tiếng đồng hồ, cô nằm lên giường chẳng muốn nhúc nhích gì cả, vô cùng buồn ngủ.
“Sao lại thích ngủ như vậy?” Tiết Ngạn rửa tay xong, đi vào trong nhìn thấy Lục Giai Giai lại sắp ngủ, anh chạm vào mặt cô, sau đó cũng chui vào trong.

Trong cái chăn mang theo một mùi hương nóng hổi phả tới, Tiết Ngạn duỗi tay ôm cái eo mềm của Lục Giai Giai, anh lúc thì dựa lại gần hơn một chút, qua một lúc lại nhích gần hơn một chút.
Lục Giai Giai: “…”
“Vợ…” Giọng của Tiết Ngạn vừa trầm vừa khàn.
Thường thì lúc anh gọi như vậy chính là điềm báo xuất lực, Lục Giai Giai buồn ngủ, cô quay đầu trở mình, quay lưng lại với Tiết Ngạn.
Trong căn phòng yên lặng chừng mười phút, Lục Giai Giai không có thời gian cân nhắc nhiều như thế, trong đầu đều là ngủ.
Tiết Ngạn thu lại bàn tay to của mình, vén một bên chăn lên, yết hầu di chuyển thở ra một hơi nóng rực.
Đã sáu ngày anh không gặp Lục Giai Giai rồi, hai người vừa mới kết hôn được nửa tháng, chẳng qua chỉ mới mười mấy phút mà anh đã đổ một thân mồ hôi.
Gió lạnh chui vào trong chăn, Lục Giai Giai rụt vai, giọng ngái ngủ: “Lạnh, đừng vén chăn.”
“Không lạnh.” Tiết Ngạn nhẹ nhàng giúp Lục Giai Giai quay người, nắm bàn tay nhỏ của cô đặt lên trán mình.
Anh thấp giọng: “Rất nóng, đổ mồ hôi rồi, ừm.”
Anh nắm bàn tay của Lục Giai Giai hạ xuống, trượt qua yết hầu, cho dù là chỗ nào cũng thể hiện rằng Tiết Ngạn đang vô cùng nóng.
Cô thật sự… nếu như Tiết Ngạn trực tiếp ra tay, cô cũng sẽ không từ chối, nhưng cứ cố tình kiềm chế bản thân một cách đáng thương như vậy.
Lục Giai Giai thật sự không có cách nào không mềm lòng, cô lắp bắp: “Vậy, vậy thử một lần… buồn ngủ, cái khác để sáng mai…”
Còn chưa dứt lời, Tiết Ngạn đã đè lên, nôn nóng đến mức suýt xé rách áo.
“Anh không thể nhẹ một chút được sao?” Lục Giai Giai túm tai Tiết Ngạn, sức anh quá lớn, còn không biết tiết chế lại.
Mấy ngày trước vừa mới kết hôn, hai người thường xuyên ở bên nhau, Lục Giai Giai có hơi không chịu được anh, bây giờ sáu ngày không gặp, Tiết Ngạn tích một thân sức lực, cô bị dày vò đến mức cả người vô lực, rất muộn mới được ngủ.
Tiết Ngạn nhẹ nhàng vỗ lên lưng Lục Giai Giai dỗ cô ngủ.
Trời vừa sáng, anh đã chạy ra ngoài bổ củi.
Bảy giờ, Lục Giai Giai bị anh đánh thức, khi cô dậy cảm thấy bụng dưới rất xót, còn hơi khó chịu.
Tiết Ngạn cầm quần áo trên giường mặc vào giúp cô, buổi tối Lục Giai Giai không buộc tóc, tất cả đều xõa trên vai, Tiết Ngạn vuốt thẳng giúp cô, lại khom lưng giúp cô xỏ giày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận