Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 606: Là cô ta thả rết chết vào để trả thù tôi

Có trí thức nữ nhạy cảm đối với mùi trực tiếp nôn mửa, cô ta bịt mũi: “Lâm Tú Hà, cô mau đi tắm đi, bằng không đừng ở đây nữa.”
“Cô không cho tôi ở thì tôi không ở à, tôi cứ thích ở đây đấy, có bản lĩnh thì cô tìm một chỗ khác cho tôi đi.” Lâm Tú Hà hào hứng đi vào trong phòng.
Cô ta không thoải mái, những người khác cũng đừng hòng thoải mái, tốt nhất là thối phát khóc luôn đi.
Lâm Tú Hà ngồi trên giường mình, vén chăn lên định nằm xuống thì chân giẫm phải thứ gì đó lạnh toát.
Cô ta cúi đầu nhìn.
“Á á á!”
Lâm Tú Hà vừa bò vừa chạy xuống giường.
Trí thức nữ khác sắp bị cô ta làm tức chết rồi: “Lâm Tú Hà, cô la to như thế làm gì, muốn chết à?”
“Có rết, trên giường tôi có rết.”
Những người khác thuận theo ánh mắt của Lâm Tú Hà nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy mấy con rết nhưng đều bất động hết.
Có trí thức nữ to gan, dùng cành cây gẩy, phát hiện ra toàn là rết chết.
“Là Lý Phân, chắc chắn là cô ta làm, là cô ta thả rết chết vào để trả thù tôi.”
“Lâm Tú Hà, cô đang nói đùa ấy à? Hôm nay Lý Phân có tiết, cùng rời đi với chúng tôi, hơn nữa cách còn xa, bây giờ còn đang trên đường trở về nữa, làm sao cô ấy có thể ném rết chết lên giường cô được?”
“…” Lâm tú Hà tức giận: “Vậy là ai?”
“Chúng tôi làm sao biết được? Mọi người đều về phòng cùng nhau, nói không chừng là cô ở bên ngoài đắc tội với người nào đó, có người đặc biệt báo thù cô rồi.”
“…”

Ăn cơm tối xong, trời còn chưa tối, Tiết Ngạn đã quấn khăn quàng cổ lên cho cô, kéo cô đi tản bộ.
Lục Giai Giai không hề tình nguyện bảo: “Không muốn đi, buồn ngủ.”
“…” Khóe mắt của anh hơi nâng lên: “Không phải vừa mới tỉnh dậy sao?”
Lục Giai Giai: “…”
Lục Giai Giai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì chỉ là không muốn đi tản bộ, cô nắm lấy cánh tay của Tiết Ngạn làm nũng: “Chồng Tiết Ngạn, anh tốt nhất, ngày mai chúng ta hãy đi tản bộ, em đảm bảo, anh nhất định sẽ được từ từ rèn luyện cơ thể.”
Nếu là ngày thường, Tiết Ngạn đã sớm mặc cô rồi, nhưng hôm nay lại không dễ nói chuyện như thế, anh đeo găng tay vào cho Lục Giai Giai: “Đừng cọ người, đây là để sau này em dễ sinh hơn, bác sĩ nói phải thường xuyên tản bộ, đến khi đó đẻ cái là ra ngay.”
“…” Cô giống đồ ngốc sao? Lục Giai Giai co rút khóe miệng.
Cô cũng không phải thiểu năng, lại còn đẻ cái là ra luôn, tưởng thả sủi cảo à?
Lục Giai Giai hục hặc bị bàn tay to của Tiết Ngạn đẩy đi, cô vừa đi vừa bĩu môi, chỉ cần Tiết Ngạn vừa dừng tay là Lục Giai Giai đã có thể dừng lại tại chỗ.
“…” Anh nhìn đứa trẻ lớn còn cần người dỗ này, chỉ có thể nói: “Ngày mai làm gà nướng với thịt viên chiên cho em.”
Lục Giai Giai nuốt nước miếng: “Được.”
Ăn nhiều như thế quả thật cần phải rèn luyện.
Khi Lục Thảo đang gánh nước với Châu Văn Thanh thì nhìn thấy Lục Giai Giai.
Cô càng ngày càng môi hồng răng trắng, hai bên tóc xõa tung rũ ở hai bên vai, ôm trọn cái trán trắng nõn no đủ, trông càng thêm xinh đẹp.
Cô ta ăn không no mặc không ấm đã không còn sức đâu mà ghen tỵ với Lục Giai Giai nữa.
Nếu là lúc trước…
Cô ta có quá nhiều cơ hội có thể sống rất tốt, đáng tiếc tất cả đều mất rồi, bây giờ đi bước nào hay bước đấy vậy.
Mỗi ngày Lục Thảo đều đang hối hận, cô ta đánh mạnh một cái vào lưng của Châu Văn Thanh: “Còn không mau gánh nước đi, bằng không buổi tối ăn gì?”
Châu Văn Thanh cũng hối hận, anh ta hận mình lúc trước sao lại không nhìn trúng Lục Giai Giai.
Anh ta còn chưa thở dài thì Lục Thảo lại đánh một cái vào sau đầu anh ta.
Sắc mặt của Châu Văn Thanh đỏ gay: “Lục Thảo, cô đừng có mà quá đáng, tôi không đánh nhau với cô là nể mặt cô đang mang thai, nếu cô cứ ép buộc tôi, đến khi đó sẩy thai cũng đừng trách tôi.”
“Châu Văn Thanh, anh có phải đàn ông không thế? Tôi đúng là mù mắt mới nhìn trúng anh!”
“Lục Thảo, cô là con gái sao? Tôi nói cho cô biết, nếu không phải cô tính kế hại tôi thì tôi sống chắc chắn tốt hơn hiện tại nhiều!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận