Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 95: Tiết Ngạn có ý gì?

Giết heo rừng không chỉ là việc làm thể lực mà còn vừa bẩn vừa mệt, chắc chắn phải cho công điểm.
Không chỉ mỗi mình Tiết Ngạn có mà ba anh trai của cô cũng có, tuy rằng việc làm được thì ít nhưng vẫn có công điểm bằng nhau.
Những người khác giúp giết heo cũng có công điểm như vậy.
Người ở sân lớn được chia thịt heo lập tức về nhà nấu cơm, Tiết Ngạn đang ngồi dưới đại thụ nghỉ ngơi, anh hơi thở dốc, vừa rồi gần ba phần tư thời gian đều là anh chia thịt.
Thịt heo rừng quá khó cắt, mỗi một đao đều cần dồn sức lớn.
Lục Giai Giai đều nhìn thấy cả, thấy môi Tiết Ngạn khô đến tróc cả da, cô vội vàng rót ít nước đậu xanh còn thừa lại vừa vặn được nửa bát, sau đó chạy đến đưa cho anh: “Uống đi.”
Hai mắt Lục Nghiệp Quốc trừng to, chạy huỳnh huỵch tới với vẻ kích động: “Em gái, anh cũng muốn uống.”
“…” Lục Giai Giai ôm cái bát trong lòng: “Nhưng chỉ còn lại chút ít này thôi.”
Không phải cô thiên vị nhưng vừa rồi ba ông anh này của cô hoàn toàn không làm bao nhiêu việc mà vẫn lấy được công điểm bằng với Tiết Ngạn.
Bây giờ Tiết Ngạn khát khô đến tróc cả da, còn anh tư cô mồm miệng cũng có sao đâu.
Lục Giai Giai rất công bằng đáp: “Cho Tiết Ngạn đi mà, không phải anh tư đã uống rồi sao? Chúng ta sắp về nhà rồi.”
Lục Nghiệp Quốc: “…” Có phải em gái anh ta thiên vị người khác rồi không?
Lục Giai Giai rất mực công bằng chính nghĩa đưa nước đậu xanh cho Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn sững sờ, nhận cái bát dưới ánh nhìn đầy giận dữ của Lục Nghiệp Quốc, sau đó uống vài hớp đã hết.
Lục Giai Giai duỗi tay nhận cái bát, trong lòng rất vui vẻ, thế này có chứng minh quan hệ giữa cô và Tiết Ngạn đang dần trở nên tốt hơn rồi không.
“Vậy em đi trước nhé.” Lục Giai Giai bỏ cái bát vào trong giỏ, dẫn Lục Hoa và Lục Hảo định đi.
Tiết Ngạn lại cúi mắt gọi cô lại: “Đợi đã.”
Anh đứng dậy lấy thịt heo rừng của nhà họ Tiết, lần này thịt được chia cho nhà họ Tiết rất nhiều, được hơn mười lăm cân.
Tiết Ngạn đưa một khúc trong số đó cho Lục Giai Giai, anh nhìn gương mặt tinh xảo của cô, cổ họng đột nhiên khô khốc vô cùng, giọng nói khàn đặc: “Cảm ơn cô vừa rồi đã tặng cá cho tôi, cái này trả ân tình cho cô.”
Gương mặt của Lục Giai Giai lập tức trắng bệch, cô cúi đầu nhìn miếng thịt mà Tiết Ngạn đưa qua, trong đầu nổi lên rất nhiều suy nghĩ.
Anh không tha thứ cho lời sỉ nhục trước đây của cô sao?
Anh không chấp nhận sự báo ơn của cô sao?
Hay là anh không có cách nào tha thứ cho hành động não tàn của cô lên công điểm của nhà họ Tiết.

Nhưng cho dù là nguyên nhân nào thì hình như Tiết Ngạn cũng không có ý hòa thuận với cô.
Nghĩ lại thấy cũng đúng thôi, nếu có người làm mấy chuyện kể trên với cô, cô đã sớm ngấm ngầm báo thù người đó rồi.
Lục Giai Giai không ngẩng đầu mà dò hỏi: “Anh… có phải anh vẫn còn giận không?”
“Không, coi như trao đổi đi.” Tiết Ngạn đưa miếng thịt heo khoảng ba, bốn cân tới trước mặt.
Anh biết được chuyện mẹ Lục cho nhà họ Tiết một con cá qua lời của Lục Giai Giai, không muốn trở thành người được bố thí mà anh muốn đứng ở vị trí ngang hàng với cô.
Lục Giai Giai tức đến mức trong lòng khó chịu, cô đã nói gà và cá hôm nay là cơ hội may mắn trăm năm mới gặp một lần của cô, vừa vặn có thể trả ít ơn cứu mạng rồi cơ mà.
Nhưng Tiết Ngạn cứ cố tình đòi trả lại.
Vậy không phải hôm nay cô làm việc uổng phí hết hay sao? Mệt cô còn vui vẻ như thế.
Lục Giai Giai ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiết Ngạn với vẻ hung dữ, xách cái giỏ tức giận rời đi.
Cô chẳng thèm thịt heo rừng, lấy thịt heo rồi sau này cô lấy gì trả cho anh đây?
Lục Hoa và Lục Hảo vội vàng đuổi theo.
Tiết Ngạn thấy cô giận dỗi bỏ đi, không hiểu chuyện gì đồng thời sắc mặt cũng u ám hẳn.
Lục Nghiệp Quốc thì vui như mở cờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận