Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 104: Anh cả, anh sắp lấy vợ rồi sao?

Đừng tưởng cậu bé không biết, cả gia đình bọn họ đều cuồng sắc đẹp.
Lúc trước cha cưới mẹ cậu bé chỉ vì thấy mẹ cậu bé lớn lên đẹp thôi.

Ngày hôm sau, mùa thu hoạch mệt nhọc nhưng lại tràn đầy hy vọng đã bắt đầu.
Điều gì khiến người nông dân vui nhất? Đương nhiên là năm nào cũng được mùa rồi.
Lúa mạch năm nay phát triển không tồi, sau khi phân chia xong khu đất, mọi người chuẩn bị bắt đầu thu hoạch.
Lục Hoa và Lục Hảo ở nhà trông em và dọn dẹp nhà cửa, Đại Sơn và Thạch Đầu thì lại chạy lên núi cùng một nhóm bạn nhỏ cắt cỏ heo.
Trong thôn có chuồng heo công cộng nuôi toàn là heo của mọi người, mỗi ngày cắt cỏ heo mang qua cũng có thể kiếm được công điểm.
Thời tiết mùa thu hoạch thật sự quá nóng, Lục Giai Giai mặc một chiếc váy màu xanh lục, bộ váy này bo eo, sau khi mặc lên lộ rõ vòng eo vô cùng thon thả, cẳng chân trắng nõn lộ ra ngoài, mỗi một bước đi, tà váy xanh ngắt lại vỗ lên cặp chân thẳng tắp đó.
Mấy chàng trai tới đăng ký kia nhìn thấy đều không muốn rời đi nhanh.
Sao Lục Giai Giai càng ngày càng đẹp thế nhỉ? Cứ như tiên nữ trên núi ấy.
La Khinh Khinh nhìn Lục Giai Giai càng lúc càng ưa nhìn với vẻ kinh ngạc, cô ả siết chặt quyển sách trong tay, thất thần đi qua đăng ký.
Cô ả nói: “La Khinh Khinh, lấy liềm!”
Lục Giai Giai nâng gương mặt tinh tế lên, tầm nhìn rơi lên quyển sách trong tay La Khinh Khinh.
Ồ, đổi sách rồi à.
Không đọc tiểu thuyết tình yêu nữa mà đổi thành đọc “Sắt thép được luyện thế nào” rồi.
La Khinh Khinh thuận theo ánh mắt của Lục Giai Giai nhìn về quyển sách trong tay mình, cô ả nở nụ cười, hoàn toàn không có vẻ lúng túng vì đã cướp công việc của người khác vào hôm trước: “Đồng chí Lục cũng muốn đọc sao? Nếu cô muốn đọc, tôi có thể cho cô.”
Cô ả cười thật sự có hơi miễn cưỡng giống như bất đắc dĩ phải giao sách của mình ra vậy.
Không biết còn tưởng Lục Giai Giai đang cưỡng chế cướp đồ.
Lục Giai Giai trợn tròn đôi mắt to long lanh, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Trí thức La, tôi cũng chưa nói câu nào mà, sao cô lại lộ ra vẻ mặt như tôi cưỡng ép cô thế?”
“…” La Khinh Khinh cũng không ngờ Lục Giai Giai sẽ thẳng thắn như vậy.
Những người khác cũng phát hiện ra chỗ khác thường, Lục Giai Giai đúng là chưa nói gì cả, sao La Khinh Khinh lại làm như thể bị người cưỡng ép vậy?
Hơn nữa, đang thời điểm thu hoạch lại mang theo một quyển sách, cô là đi gặt lúa hay là đi đọc sách thế?
Hốc mắt của La Khinh Khinh lập tức đỏ hoe nhưng cô ả cũng không nói một câu nào cả, ngược lại ưỡn thẳng sống lưng, chỉ riêng nhìn vẻ ngoài ngược lại trông có hơi khí phách uy vũ không chịu khuất phục.
Cô ả quay đầu lấy cái liềm rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Lục Giai Giai: “…”
Những người khác: “…”
Tuy cảm thấy rất ưa nhìn nhưng vô cùng khiến người khó chịu.
Cứ như La Khinh Khinh là quý nhân còn bọn họ là nô lệ vậy.
Cũng không biết cảm giác ưu việt đó ở đâu ra nữa.
Mà Châu Văn Thanh đang trộm nhìn Lục Giai Giai lại rất không cam lòng, đến bây giờ mặt anh ta vẫn còn đang sưng đây.
Anh ta phát hiện ra Lục Giai Giai thật sự càng ngày càng đẹp, hơn nữa khí chất trên người còn tốt hơn cả mấy cô tiểu thư trong thành phố đó nữa.
Thật giống như quý nữ quyền quý được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có vậy.
Nếu cô có thể luôn giữ mãi vẻ này thì Châu Văn Thanh tỏ ý bằng lòng lấy cô, thậm chí còn có thể chiều cô.
Nhưng nghĩ đến thái độ của Lục Giai Giai đối với anh ta trong mấy ngày này, sắc mặt của Châu Văn Thanh lại có hơi khó coi, chỉ là rất nhanh đã trở về bình thường.
Anh ta không tin Lục Giai Giai đã từng điên cuồng mê anh ta như điếu đổ lại chỉ trong một đêm đã không còn cảm giác gì với anh ta nữa.
Nếu là lạt mềm buộc chặt vậy Lục Giai Giai thành công rồi đấy, không ngờ đối phương lại có tâm cơ như thế, dùng loại cách này để phá thủng phòng tuyến tâm lý của anh ta.
Châu Văn Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn mặt trời đang bắt đầu tỏa nhiệt, trong lòng dần thấy sợ hãi, trời quá nóng, mấy ngày trước anh ta làm nông hai ngày mà sau lưng đã bị thiêu đỏ hỏn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận