Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 747: Hai người làm gì thế

“Nước đậu xanh mát này.” Tiết Ngạn đỡ cô dậy.
Lục Giai Giai nhìn nước đậu xanh trong bát lại thèm ăn, cô nhận lấy uống một ngụm, thấy hơi mát còn hơi ngọt, thế là uống một hơi hết sạch nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt như cũ.
Cô nhìn về phía Bạch Đoàn đang ngoan ngoãn ngủ: “Nó có uống không?”
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn cục bông nhỏ: “Bạch Đoàn ngày nào cũng ngủ, không cần để ý đến nó.”
Bạch Đoàn trở mình, vô thức lẩm bẩm: “Mẹ, vỗ.”
Lục Giai Giai lập tức giơ tay vỗ Bạch Đoàn.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn qua: “Có đói không? Có muốn ăn quả táo không?”
“Không ăn đâu, không có khẩu vị gì cả, đợi đói rồi lại ăn sau đi.” Lục Giai Giai lại nằm về giường, cô nhắm mắt, trở mình cái lại ngủ tiếp, nhưng ngủ cũng không an ổn.
Cha Lục và mẹ Lục cũng không vào quấy rầy cô, Tiết Ngạn lại dọn dẹp xong cũng lên giường ngủ, anh nằm bên cạnh Lục Giai Giai.
Từ lúc Lục Giai Giai lên đại học, đã năm tháng rồi Tiết Ngạn chưa được nằm chung với vợ mình, cánh tay của anh hơi cử động, lén ôm cái eo mảnh khảnh của cô.
Anh biết Lục Giai Giai mệt, chỉ sợ đánh thức cô nên chỉ có thể hơi dùng sức kéo người đến bên mình.
Lục Giai Giai cảm thấy xung quanh nóng nực vô cùng, cô trực tiếp lau mồ hôi mịn trên trán, trở mình, nhích về một phía khác.
Vừa nhích người đã cách Tiết Ngạn càng xa hơn.
Tiết Ngạn: “…”
Lục Giai Giai theo bản năng dẫn Bạch Đoàn chạy tới chỗ chiếu mát, dù sao thì nằm mãi ở một chỗ cũng nóng.
Hai mẹ con thoải mái đổi một chỗ khác.
Bạch Đoàn nhỏ nhắn vẫn luôn dựa vào lòng Lục Giai Giai.
Tiết Ngạn nằm nguyên tại chỗ không cử động, nhìn nóc nhà với vẻ mặt không có cảm xúc.
Bạch Đoàn không dậy ăn cơm tối, nhưng nửa đêm đói bụng, cậu bé dụi mắt, bò dậy tìm đồ ăn.
“Đừng lên tiếng.” Tiết Ngạn nghe thấy tiếng động là đã tỉnh, anh sợ Bạch Đoàn đánh thức Lục Giai Giai nên lặng lẽ bế cậu bé lên.
Hai người vừa đi được vài bước thì Lục Giai Giai cũng ngồi dậy, cô mệt mỏi nhìn Tiết Ngạn: “Hai người làm gì thế?”
Tiết Ngạn thấp giọng: “Em ngủ đi, nó đói, anh dẫn nó đi ăn gì đó.”
“Em cũng đói.” Lục Giai Giai dần lấy lại sức, xỏ giày rồi đi theo phía sau Tiết Ngạn với vẻ chờ mong.
Đèn bên cha Lục và mẹ Lục cũng rất nhanh đã sáng lên, mẹ Lục đi ra khỏi cửa, nhìn thấy Lục Giai Giai, bà ta vội vàng đi vào nhà bếp, vẫy tay: “Con gái, mau qua đây, mẹ phần cơm cho con rồi.”
Mẹ Lục mở tủ nhà bếp, bưng một bát canh mộc nhĩ trắng ra: “Để trong giếng làm mát cho con rồi đấy, bây giờ vẫn còn lạnh, mau uống đi.”
Con sâu tham ăn trong Lục Giai Giai bị gọi ra, cô ngồi xuống múc một thìa đưa vào miệng, sau đó bưng bát cười với mẹ Lục: “Mẹ, ngon lắm ạ.”
“Ngon là được.” Mẹ Lục cầm cái quạt trong tay quạt gió cho Lục Giai Giai, lại gạt tóc ra phía sau giúp cô, hỏi: “Ở trường học thế nào? Có bị bắt nạt không?”
Lục Giai Giai lắc đầu: “Không ạ, ai có thể bắt nạt được con.”
“Không bị bắt nạt là được.” Mẹ Lục vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô: “Con gái mẹ gầy đi rồi.”
“Không gầy, vẫn béo lắm.” Lục Giai Giai mím môi: “Lúc tới con có cân thử, còn béo lên một cân.”
“Béo ở đâu ra? Mặt nhỏ đi một vòng rồi kia kìa.” Mẹ Lục hỏi cha Lục: “Ông nhìn đi, có phải con gái gầy đi rồi không?”
Cha Lục gật đầu: “Đúng là hơi gầy đi rồi, con gái, đừng tiết kiệm tiền cho nhà, trong nhà không thiếu tiền, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.”
“…” Lục Giai Giai sờ cằm mình với vẻ nghi ngờ: “Không có mà, con cảm thấy có gầy đi tí nào đâu.”
Cô vừa nói vừa uống canh mộc nhĩ trắng, Bạch Đoàn cầm cái thìa nhỏ xúc cơm, giương đôi mắt đen láy tròn xoe đảo một vòng: “Mẹ đẹp!”
“Tiểu tử thối!” Mẹ Lục bị chọc cười.
“Ôi con gái tôi…” Mẹ Lục nhìn thế nào cũng không thấy đủ: “Ăn mau đi, ăn không đủ vẫn còn.”
Lục Giai Giai vội vàng bảo: “Đủ rồi mẹ ơi.”
Cha Lục ở bên cạnh mở miệng: “Con gái, con muốn ăn gì? Ngày mai kêu mẹ con nấu cho con.”
Lục Giai Giai nghĩ ngợi, cô nuốt nước miếng: “Thịt gà xào cay.”
Mẹ Lục hào hứng đáp: “Được, ngày mai mẹ sẽ nấu cho con.”
“Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này.” Cô ngoan ngoãn cực kỳ.
Mẹ Lục tươi cười rạng rỡ: “Con gái mẹ miệng ngọt quá, mẹ thích nghe.”
Tiết Ngạn ở bên cạnh lau miệng cho Bạch Đoàn, hai người ăn cơm xong lại súc miệng rồi về phòng ngủ.
Cha Lục và mẹ Lục cũng về phòng với vẻ lưu luyến.
Vừa vào phòng, Bạch Đoàn đã bị Tiết Ngạn đặt lên cái giường nhỏ: “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải ra đồng.”
Đang là thời tiết oi ả nhất, mặt trời vừa ló dạng đã nóng đến túa mồ hôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận