Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 748: Đến lúc đó anh sẽ bôi thuốc cho em

Thi thoảng Tiết Ngạn sẽ dẫn Bạch Đoàn ra đồng, cục bông nhỏ ngày thường tinh thần phơi phới chỉ qua một lúc đã bị phơi thành cục than đen.
Cậu bé không muốn ra đồng, bám vào mép giường bảo: “Con muốn ở nhà với mẹ cơ.”
Tiết Ngạn cúi mắt: “Ngoan ngoãn ở đây ngủ đi, ngày mai sẽ không cho con ra đồng.”
Bạch Đoàn nghĩ ngợi rồi cầm cái chăn nhỏ đắp lên bụng mình, ngủ mất.
“…” Lục Giai Giai thoải mái bò lên giường.
Tiết Ngạn im hơi lặng tiếng áp lên lưng cô.
“Nóng.” Lục Giai Giai nhích người vào trong.
Tiết Ngạn giống như không biết gì, nói với vẻ nghiêm túc: “Anh không thấy nóng.”
“…” Lục Giai Giai quay người, đối diện với Tiết Ngạn, đôi mắt to nhìn anh: “Đương nhiên không thấy nóng rồi, bản thân anh là một cái lò lửa cơ mà.”
“Ừm.” Tiết Ngạn cũng không hề phản bác, anh xoa hông Lục Giai Giai, giam cô lại bên cạnh mình, nhắm mắt lại: “Ngủ đi.”
Lục Giai Giai bất đắc dĩ, cô đã quen với sự thật trời nóng như đổ lửa còn có một ông chồng lò lửa nữa, cô lẩm bẩm: “Nếu em nóng đến phát ban cũng đều tại anh hết đấy.”
Đôi mắt của Tiết Ngạn chợt mở ra, giọng nói khàn cả đi: “Đến lúc đó anh sẽ bôi thuốc cho em.”
Lục Giai Giai: “…”
Sáng ngày hôm sau, cha Lục và mẹ Lục ra đồng làm việc, Tiết Ngạn cũng dậy đi kiếm công điểm.
Anh sắp phải thi đại học rồi, năm nay không muốn tham gia thu hoạch nữa.
Mẹ Lục cũng không bán sức làm việc như trước, một ngày kiếm hai, ba công điểm là được.
Theo như con gái bà ta nói thì đến cái tuổi này của bà ta còn liều mạng làm việc nữa, vậy đó chính là dùng mạng để đổi công điểm.
Có nghỉ dưỡng cũng không khỏe lại được, mất nhiều hơn được.
Mẹ Lục mua một con gà từ nhà khác về, Lục Giai Giai nhàn rỗi không có việc gì, lại nấu nước đậu xanh mang tới cho các anh trai chị dâu.
Cô xách cái giỏ ra ngoài đồng, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cô đã rời nhà năm tháng, khí chất trên người càng thêm lạc đàn với người ở đây, không chỉ phong độ của người trí thức đậm hơn mà nét mặt cũng tinh tế, trắng trẻo hơn không ít.
“Giai Giai vừa về nhà đã đi đưa nước, đúng rồi, gần đây các bà có nghe thấy nhà họ Tiết cãi nhau không? Tôi thấy đám người Đại Nha chẳng có phản ứng gì cả.”
“Không biết, có lẽ vẫn chưa cãi nhau, gần đây thôn bên cạnh, đám thanh niên trí thức nam nữ lớn lên chẳng ra làm sao đều chạy hết rồi, Giai Giai lớn lên đẹp như thế, tại sao cứ phải theo Tiết Ngạn làm gì?”
Lục Giai Giai đi qua, cô đưa nước cho anh cả và chị cả trước.
Trương Thục Vân kích động chạy qua, cô ta lau mồ hôi trên mặt, đôi mắt sáng ngời: “Em gái, em về rồi?”
Cô ta còn hơi luống cuống tay chân, dù sao thì bây giờ thân phận của Lục Giai Giai cũng cao, đó chính là sinh viên đại học cơ mà.
Hai đứa cháu gái cũng chạy qua, đôi mắt sáng lấp lánh: “Cô út.”
Lục Giai Giai đặt cái giỏ xuống: “Chị cả, Tiểu Hoa, Tiểu Nguyệt, em mang nước đậu xanh tới, mọi người mau uống một bát đi, đừng để trúng nắng.”
“Ôi.” Trương Thục Vân giúp rót nước, Lục Ái Quốc vội vàng đi lên nhận, trước rót cho vợ, các con và em gái, cuối cùng anh ta mới uống từng ngụm to.
Trương Thục Vân nhìn Lục Giai Giai với vẻ yêu thích, hỏi: “Em gái, thủ đô thế nào? Có tốt không?”
Lục Ái Quốc cảm thấy Trương Thục Vân toàn hỏi mấy câu vô nghĩa: “Có thể không tốt được sao”
Trương Thục Vân trợn trắng mắt với anh ta: “Không phải em muốn kêu em gái kể cho em nghe hay sao?”
Từ lúc sinh ra, đến ngay cả thị trấn cô ta còn chưa từng rời khỏi, trong huyện lại càng không có cách nào đi tới.
Lục Giai Giai đỗ đại học được lên thủ đô, đó chính là chuyện mà tổ tiên phù hộ.
Lục Giai Giai ngoan ngoãn đáp: “Đợi có thời gian lại kể cho chị cả nghe, bây giờ trời nóng quá, em đi đưa nước cho đám người chị hai trước đã nhé.”
“Được, em gái, em đi thong thả.” Trương Thục Vân nhìn theo Lục Giai Giai rời đi với đôi mắt ngậm cười.
Đợi người đi xa rồi, cô ta mới cảm thán: “Em phải học mẹ chúng ta, con gái chúng ta cũng phải bồi dưỡng thành người như em gái mới được.”
“Con lớn lên rồi nhất định sẽ thi đại học giống cô út, ưu tú giống cô út.”
“Đúng, con nhìn cô út con có bản lĩnh bao nhiêu, bây giờ mẹ về nhà mẹ đẻ, người khác hỏi cũng toàn là hỏi cô út con thôi.” Trương Thục Vân cảm thán.
Trước đây khi cô ta về nhà, mẹ cô ta nghe lời đồn đãi toàn là xúi giục cô ta đừng để cô em chồng chiếm lời.
Bây giờ về nhà, lại ý vị sâu xa kêu cô ta chăm sóc em chồng cho tốt, ở chung với em chồng hòa thuận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận