Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 828: Châu Văn Thanh mang giấy thông báo của anh ta chạy rồi 1

“Chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến ly hôn, cho dù cậu ta có tái hôn thì cô cũng không làm được gì.”
Lục Thảo hơi dừng lại, sắc mặt của cô ta nặng nề: “Thím Vương, thím nói lung tung gì thế?”
Bà Vương cười ha ha: “Tôi cũng chẳng nói lung tung đâu, nếu Châu Văn Thanh ở trong thôn thì cậu ta vẫn là chồng cô, nhưng nếu cậu ta vào thành phố chắc chắn không còn là chồng cô nữa.”
Hai vợ chồng này lúc còn chưa ly hôn cứ ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày làm một trận lớn, ly hôn rồi mà ngày nào cũng cãi nhau.
Bà ta không tin, đã vậy còn có thể sống chung với nhau tiếp được.
Bà Vương nghĩ rồi lại quan sát Lục Thảo từ trên xuống dưới.
Chân cô ta bị thương nên không tắm được, thời tiết lại nóng khiến mùi trên người khó ngửi, lớn lên cũng không ưa nhìn.
Bây giờ Châu Văn Thanh đã ly hôn với Lục Thảo, lại thi đỗ đại học, giá trị bản thân đã khác hẳn đi, làm sao có thể còn cần cô ta nữa.
Ai không thích một cô gái vừa xinh xắn vừa có văn hóa cơ chứ.
Không phải trong thành phố đều toàn là người như vậy hay sao?
Lục Thảo nghĩ đến chuyện hai hôm trước cãi nhau mà sắc mặt trắng bệch, cô ta cũng không còn lòng dạ nào khoe khoang với mấy người này nữa mà chống gậy vội đi về nhà.
Tuyết Đoàn đang nhìn Châu Văn Thanh với vẻ chờ mong: “Cha, cha đã thi đỗ đại học rồi, sau này có phải chúng ta chính là người thành phố không? Muốn ăn gì thì ăn cái đó.”
Châu Văn Thanh nhìn Tuyết Đoàn với tâm trạng phức tạp, anh ta thật sự không thích nổi đứa con này.
Nhưng đợi sau này anh ta có bản lĩnh rồi, ngược lại có thể cất nhắc nó.
Châu Văn Thanh thuận miệng dỗ: “Đợi sau này cha lên đại học rồi sẽ đón con qua đó.”
Tuyết Đoàn nhoẻn miệng cười.
Lục Thảo nổi giận đùng đùng từ bên ngoài đi vào, cô ta ném cái gậy xuống đất: “Châu Văn Thanh, tôi muốn đăng ký kết hôn lại với anh, bây giờ anh phải đi đăng ký kết hôn với tôi.”
“Cô phát điên cái gì?” Châu Văn Thanh lạnh mặt đứng dậy: “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Bây giờ đại học không cho kết hôn, kết hôn rồi sẽ bị khai trừ học tịch.”
“Không được, vậy nếu anh chạy thì phải làm sao?”
“…” Châu Văn Thanh đảo tròng mắt, anh ta biết chắc chắn mấy người bên ngoài đó đã nói gì đó với Lục Thảo.
Bây giờ điều quan trọng là trấn an Lục Thảo, anh ta lấy thư thông báo đại học ra.
Vẻ mặt của anh ta căm uất: “Chạy cái gì mà chạy? Tuyết Đoàn còn ở đây thì tôi chạy thế nào được? Còn nữa, hai chúng ta đã kết hôn lâu như thế rồi, bây giờ vất vả lắm mới có cuộc sống tốt mà trải qua, cả ngày cô cứ lải nhải miết cái gì?”
Lục Thảo hé miệng, cô ta hỏi với vẻ khó tin: “Lời anh nói đều là thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, nếu tôi muốn chạy thì thi đại học xong tôi đã chạy luôn rồi.”

Bên ngoài nóng nực, cả ngày Lục Giai Giai ở trong nhà tránh nóng, Bạch Đoàn cầm xe đồ chơi chạy đến nhà cậu tìm các anh chơi.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, đôi mắt đen của Tiết Ngạn liếc qua Lục Giai Giai, lại nhìn trộm cô, cuối cùng đi qua.
Trời nóng đến phát bực, chỉ ngồi ở đó hơi cử động một chút cũng đã túa mồ hôi rồi, Lục Giai Giai có thể mặc ít thì mặc ít, quần áo đều kéo đến bắp đùi.
Tiết Ngạn cầm quạt hương bồ quạt cho cô.
Gió thổi sợi tóc bên gò má nhẹ nhàng bay, cô để lộ bả vai trắng nõn trơn mịn, đôi chân thon thả tùy tiện vắt chéo.
Một tay Tiết Ngạn quạt gió với vẻ mặt không có biểu cảm, một tay khác đặt lên vai Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai nửa tình nửa mê, lập tức bị nóng phát tỉnh, cô kêu lên, nhích người về sau, trợn tròn mắt: “Nóng chết đi được.”
Tiết Ngạn: “…”
Tiết Ngạn ở trên giường nằm bên cạnh Lục Giai Giai, thường thì cô không để ý, nhưng bây giờ thời tiết nóng như thế, cô nào còn sức đâu mà gia tăng tình cảm vợ chồng với anh.
Lục Giai Giai nói với vẻ đúng lý hợp tình: “Có phải anh không thoải mái không, không thoải mái thì ra ngoài bổ củi đi, trước đó không phải anh thích bổ củi nhất hay sao?”
Tiết Ngạn thở ra một hơi khí nóng: “Không muốn bổ, anh nằm một lúc thôi.”
“…”
Lục Giai Giai kéo gối đầu của mình vào trong góc, quay lưng với anh rồi ngủ tiếp.
Tay của Tiết Ngạn nóng mà cơ thể còn nóng hơn, anh chỉ cần hơi kề sát Lục Giai Giai là cô đã trừng mắt kêu lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận