Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 271: Bà đây mười tám đời bần nông 3

Mẹ Lục bày ra thái độ chẳng thèm để ý, ngược lại biên độ vỗ đùi của mẹ Điền cũng giảm dần.
Dù sao thì cảnh tượng hôm nay cũng nằm trong dự liệu của bà ta, bà ta nói: “Bà muốn kêu con gái tôi và con trai bà ly hôn cũng được, nhưng nhất định phải kêu…”
Bà ta chỉ vào Lục Giai Giai: “Kêu cô ta viết một lá thư hòa giải, nói hôm đó con trai tôi không cố ý.”
Điền Kim Hoa trừng to mắt, cô ta suýt thì ngã bệt mông xuống đất.
Vậy mà mẹ cô ta lại đồng ý cho cô ta ly hôn!
Không phải bọn họ đã bàn bạc trước rồi sao? Trước dỗ Đại Sơn đến bên nhà họ Điền, sau đó nhà họ Lục thương cháu trai sẽ không bắt cô ta ly hôn.
“Cút mẹ nhà bà đi!” Mẹ Lục vả một cái nữa.
Lục Giai Giai nhíu mày, không ngờ nhà họ Điền lại có ý định này.
Viết thư hòa giải, nếu may mắn thì Điền Diệu Tổ rất có khả năng sẽ được thả ra, mà cô, chỉ sợ sẽ gặp đầy rẫy tin đồn ác ý.
Thư hòa giải viết rồi, sẽ còn ai tin cô không cố ý quyến rũ Điền Diệu Tổ nữa chứ, hoặc là nói cô với Điền Diệu Tổ cùng một giuộc.
Bằng không tại sao cô lại viết thư hòa giải? Đợi qua vài năm nữa cô gả đi, ai còn bằng lòng tin tưởng chân tướng lúc trước nữa, mới lạ mới là “chân tướng” mà trong lòng những người khác muốn.
Cho nên cô tuyệt đối sẽ không viết thư hòa giải!
Lục Giai Giai có thể nghĩ đến, mẹ Lục gần như đã đoán ra được trong nháy mắt, bà ta vả mẹ Điền liền tù tì vài cái.
Cho dù bà ta có cho cả gia đình phòng hai ra ở riêng cũng không có khả năng để con gái bà ta viết mấy thứ này.
Nhà họ Điền rõ ràng đang dày vò người, nói không chừng còn có mưu đồ khác với con gái bà ta.
Hơn nữa nếu Điền Diệu Tổ được thả ra ngoài, sau này lại quấy rối con gái bà ta thì thật sự có miệng cũng không nói rõ được.
Mẹ Lục túm tóc của mẹ Điền giật ngược ra sau: “Viết thư hòa giải à, viết con mẹ mày, hôm nay bà đã quyết ly hôn rồi, còn nữa, bà nhất định phải trả sính lễ của nhà chúng tôi về hết.”
Bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Không phải mụ bán con gái theo cân sao? Vậy hôm nay làm giao dịch luôn đi, năm đó nhà các bà nhận sáu mươi đồng tiền sính lễ của nhà chúng tôi coi như có thể sống ở nhà chúng tôi bốn mươi năm, bây giờ mới được mười năm, chỉ mới qua một phần bốn, bây giờ nhà chúng tôi không cần nữa, bà vẫn phải trả bốn mươi lăm đồng về cho chúng tôi.”
Mẹ Lục đã hỏi con gái nhà mình lúc đi đường, bây giờ lại quay đầu nhìn Lục Giai Giai, hất cằm: “Mẹ nói có đúng không?”
Lục Giai Giai gật đầu: “Đúng ạ, nhà họ Điền còn nợ nhà mình bốn mươi lăm đồng tiền, hơn nữa tiền năm đó có giá hơn tiền bây giờ, cộng thêm lợi nhuận cũng phải hơn năm mươi đồng.”
“…” Mẹ Điền ngây người, bà ta co giật khóe miệng: “Nhà họ Lục các người không được hiếp người quá đáng, dựa vào cái gì kêu chúng tôi trả tiền sính lễ?”
“Dựa vào cái gì trả tiền sính lễ à? Dựa vào nhà họ Điền các người làm hỏng danh tiếng của nhà học Lục chúng tôi.” Mẹ Lục quăng mẹ Điền ra đất rồi đứng dậy, chỉ ngón tay lên trời: “Nhà họ Lục chúng tôi mười tám đời bần nông, xưa nay chưa từng có một người có suy nghĩ bất chính nào, kết quả lần này thì hay rồi, lấy về một đứa con dâu, em trai thì có vấn đề, đều là loại ăn phí hết cả cơm.”
“Thành phần trong sạch của nhà chúng tôi đều bị các người làm hỏng hết, muốn phủi sạch quan hệ cũng là điều mà chúng tôi nên làm thôi, có bản lĩnh thì bà ra ngoài mà kêu, xem người khác có quên các bà không, có cần tôi đưa các người tới nơi khổ hơn không?”
Mẹ Điền không ngờ mẹ Lục nắm chặt một điểm này, con ngươi của bà ta co rút, nghĩ đến những gì tai nghe mắt thấy trong nhiều năm như vậy cũng sợ đến mức túa mồ hôi lạnh.
Cha Điền càng ngồi bệt xuống đất.
Đúng vậy, con trai ông ta làm ra loại chuyện này, nhà họ Điền đã không phải thành phần trong sạch nữa.
Đại Sơn nhìn một màn trước mặt, cậu bé biết mẹ Lục đã chiếm thế thượng phong nhưng cậu bé không hiểu tại sao lại biến thành như thế nữa.
Cậu bé chạy ra ngoài nói với Lục Giai Giai: “Cô út, cô viết thư hòa giải là cậu út có thể về nhà, mẹ cháu cũng có thể về nhà, cầu xin cô, cô viết thư hòa giải đi, bằng không cháu không có mẹ mất.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận