Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 144: Tự làm tự chịu

Sau khi Trình Ánh Huyên chiếm cơ thể của Lục Giai Giai, với thân phận xuyên việt biết trước tình tiết mà tùy ý làm bậy ở thập niên sáu mươi, tự cho rằng mình thượng đẳng hơn, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn nữ phụ ác độc trong sách.
Về phần Lục Giai Giai chân chính, quỹ đạo ban đầu vốn muốn trực tiếp giết chết cô nhưng lại bị ý thức thế giới cứu và chuyển cô đến thế giới khác, đợi thời cơ lại trở về thay đổi vận mệnh của mình.
Lúc Lục Giai Giai bảy tuổi bị chiếm đoạt cơ thể, lúc cô mười ba tuổi ý thức thế giới đã có thể chống lại quỹ đạo ban đầu để đưa Lục Giai Giai về.
Sau khi Lục Giai Giai trở về chỉ nhớ được ký ức thời hiện đại, cô dựa vào vẻ ngoài và dáng người để tiến vào đoàn văn công, giúp nhà họ Lục trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất đó.
Sau ba năm cũng chính là một năm Châu Văn Thanh về quê đó, quỹ đạo ban đầu trong sách biết đây là cơ hội cuối cùng của nó, đã dùng hơn nửa sức mạnh lại cho Trình Ánh Huyên chiếm cơ thể của Lục Giai Giai, nhưng cũng chính vì như thế mà ý thức thế giới cuối cùng cũng mạnh hơn quỹ đạo ban đầu.
Trải qua sự tranh đấu hơn một năm, ý thức thế giới cuối cùng cũng hoàn toàn đánh bay được kẻ ngoại lai kia đi, đến tận sau này, thế giới này cũng không có bất cứ sự trói buộc nào nữa, mỗi một người đã không còn là nhân vật phụ nhân vật chính gì nữa, suy nghĩ của bọn họ cũng sẽ không còn bị tình tiết hạn chế.
Đến đây là dừng, cuối cùng Lục Giai Giai cũng hiểu được lý do cô lại bị đoạt xác rồi.
Về phần tại sao máu của cô lại thu hút động vật, cái này coi như là sự bồi thường mà ý thức thế giới cũng chính là thiên đạo bây giờ dành cho cô, khi chảy máu trong lòng nghĩ đến động vật gì thì sẽ xuất hiện động vật đó, thời gian hiệu quả chỉ có hai năm.
Coi như là vật phẩm an ủi dành cho cô trong thời gian khó khăn nhất.
Lục Giai Giai: “…”
Lần đầu tiên nghĩ đến gà rừng là có gà rừng, sợ lợn rừng thì có lợn rừng chạy xuống.
Lần thứ hai đi giặt quần áo, máu trên quần áo ngấm vào trong hồ, khi ấy cô nghĩ đến cá, kết quả có cá tới.
Về phần lần thứ ba, sau khi giết thỏ, trong đầu lại nghĩ đến heo rừng.
Cho nên… heo rừng chạy xuống núi hoàn toàn là vì cô tự làm tự chịu.

“Phù…” Lục Giai Giai lập tức mở mắt ra, cô trừng mắt, lúc này cô đang dựa lên thân cây, xung quanh không có lấy một người.
Cô duỗi tay chắn trước mắt, ánh mặt trời xuyên qua đầu ngón tay hắt lên mặt.
Hóa ra cô thật sự là người của thế giới này, khóe miệng của Lục Giai Giai nhếch lên, cuối cùng cô cũng biết toàn bộ chân tướng của thế giới này rồi.
Tuy rằng suýt chút nữa đã trở thành vật hy sinh nhưng cũng may mà lần này trở về, thế giới đã trở thành thế giới chân chính.
Châu Văn Thanh cũng không còn là nhân vật chính duy nhất trong thế giới này nữa mà là mỗi một người đều trở thành nhân vật chính, bọn họ không cần phải làm ra bất cứ hành động mất não nào vì Châu Văn Thanh nữa.
Lục Giai Giai ngồi nguyên tại chỗ nghỉ ngơi một lúc, sau đó đứng dậy.
Châu Văn Thanh thì sao? Không phải thấy cô ngất xỉu cho nên sợ hãi chạy mất rồi đấy chứ?
Lục Giai Giai cười lạnh, vậy thì đừng trách cô không giữ lời hứa.
Cô chạy về ruộng xách cái giỏ lên, mẹ Lục lại uống vài ngụm nước, dặn cô: “Về nhà thì đừng nấu cơm, để chị cả con nấu, hai ngày này bận rộn rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Mẹ, không phải mẹ sợ con nấu hết thịt trong nhà đấy chứ?” Lục Giai Giai hỏi.
“…” Mẹ Lục mang vẻ mặt sự thật mất lòng mà: “Trong nhà đông người như thế, hơn nửa là bé trai ăn nghèo ông già, chỉ riêng ba anh trai của con ăn thịt, mỗi người đã có thể ăn một đến một cân rưỡi rồi, trong nhà còn có mấy đứa trẻ nửa lớn, làm bao nhiêu mới có thể đủ no?”
“Còn nữa, mẹ thật sự sợ con mệt mà, con xem bình thường con lười biếng nằm trên giường không nhúc nhích, nấu một bữa cơm mọi người đều sẽ khen con cần mẫn, nhưng ngày nào con cũng nấu cơm, có một lần không nấu mọi người đều sẽ chê con lười, có thể hưởng phúc thì tội gì không hưởng?”
Lục Giai Giai: “….” Nói làm cô động lòng luôn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận