Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 585: Chồng ơi đừng giận mà 3

“Không sao, đối với anh mà nói cũng không có gì.” Khóe môi Tiết Ngạn hơi nhếch lên, đầu óc giống như có dòng điện chảy qua.
“Không cần, anh có đi không đây? Anh không đi là em tự đi này.” Lục Giai Giai nhấc chân lên: “Sau này không thèm quan tâm anh nữa.”
Sắc mặt Tiết Ngạn lập tức tối tăm, anh thấp giọng: “Trời tối đừng đi lung tung, đợi anh.”
Không cõng được Lục Giai Giai, Tiết Ngạn đeo gùi ở sau lưng, sau đó một tay xách con hoẵng, tay còn lại dắt Lục Giai Giai.
Đường tuyết đêm tối quả thật vô cùng khó đi, tuyết dưới chân núi đã tích rất nhiều lần, có chỗ vô cùng sâu, lún vào rồi lại rút ra, tuyết tràn vào làm ướt cả tất.
Lục Giai Giai không nói gì cả, về đến nhà Tiết Ngạn mới phát hiện ra tất của cô ướt nhẹp, nét mặt của anh lập tức u ám, cởi giày của cô ra, chỉ cảm thấy chân lạnh toát.
“Giày ướt rồi sao không nói?” Tiết Ngạn đè thấp giọng nói, chỉ sợ Lục Giai Giai nghe ra được mình đang tức giận.
Tuy rằng Lục Giai Giai được nuôi rất cẩn thận nhưng lúc không nên yểu điệu thì cô chưa bao giờ yểu điệu.
“Vừa mới ướt đã về đến nhà rồi, em không bị lạnh đâu.” Lục Giai Giai thò chân vào trong tay Tiết Ngạn, cố tình bắt nạt anh: “Anh sưởi ấm hộ em đi.”
Tiết Ngạn nổi nóng nhưng vẫn xoa chân cho cô, sau đó bỏ vào trong chăn, tiếp đó lại đổ một chậu nước nóng cho cô rửa chân.
Sau khi Lục Giai Giai rửa chân xong, cả người thoải mái chỉ muốn ngủ, nhưng đợi Tiết Ngạn vừa nằm vào trong chăn lại lập tức cưỡng chế mình tỉnh táo.
Cô ôm eo anh: “Chồng Tiết Ngạn, anh thật sự quá tốt, chưa từng thấy ông chồng nào biết thương vợ như anh hết đó, anh xem đàn ông nhà khác đều rất ít khi nấu cơm, cũng rất ít có ai bưng nước rửa chân cho vợ, chỉ có anh thương em nhất thôi.”
Tiết Ngạn: “…”
Lục Giai Giai mang theo giọng ngái ngủ, Tiết Ngạn vốn đang tức giận nhưng bây giờ hoàn toàn không có cách nào với cô hết.
Anh nhíu mày, cưỡng ép bản thân lạnh giong: “Sau này còn ướt giày như vậy phải nói với anh trước.”
“…” Sau khi anh hỏi xong, trong phòng lại yên tĩnh, không ai đáp lời anh.
Tiết Ngạn cúi đầu thấy Lục Giai Giai đã ngáy khò khò, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Lục Thảo yếu ớt ngủ ở nhà họ Lục đến sáng, có khả năng là cảm giác bị đói quá khó chịu đã khiến cô ta học được cách biết vâng lời.
Buổi sáng tỉnh lại đã làm việc, giúp chị dâu cả lấy củi nhóm lò, lại bưng nước cho bác gái cả rửa mặt.
Chị dâu cả: “…”
Củi bị đốt sạch hết rồi, Lục Thảo lại cần mẫn đi ra ngoài tiếp tục lấy củi, bây giờ sắc trời còn sớm, lại là cuối năm, các hộ gia đình đều là vừa rời giường đã ở nhà nấu cơm.
Đúng lúc này, Châu Văn Thanh cũng chạy tới.
Hai tay anh ta rụt vào trong ống tay áo, nhìn thấy Lục Thảo là vội đạp tuyết chạy qua.
Tối hôm qua Lục Thảo không về, anh ta biết ngay người phụ nữ này đã thành công về nhà mẹ đẻ ở rồi.
“Sao anh lại tới đây?” Lục Thảo thẳng người lên.
Châu Văn Thanh bĩu môi: “Đương nhiên tôi phải tới rồi, một mình cô ở nhà mẹ đẻ ăn ngon mặc đẹp, bỏ lại tôi ở nhà chịu đói chịu lạnh, cô có lương tâm không vậy?”
“Anh còn trơ mặt ra mà nói.” Lục Thảo tức thở hổn hển: “Tôi mang thai con của anh mà ngay cả một ngụm nước nóng cũng không được uống.”
“Không phải nhà mẹ đẻ cô có hay sao?” Bụng Châu Văn Thanh đói vang òng ọc, anh ta khó nhịn nổi ôm chặt bụng mình: “Hôm nay là cuối năm, nhà các cô cũng không thể đuổi con rể ra ngoài đi?”
“Anh!”
Hai người đang cãi nhau thì Tiết Ngạn từ xa đi tới, Lục Thảo lập tức kéo anh ta trốn qua một bên.
Tiết Ngạn gõ cửa nhà họ Lục, mẹ Lục vừa mới tỉnh dậy đã nhìn thấy Tiết Ngạn, bà ta sững sờ: “Sao sớm như vậy đã qua đây thế?”
“Con tới tặng ít đồ.” Tiết Ngạn lấy rơm rạ phủ bên trên ra, sau đó đổ gà rừng và thỏ rừng ra ngoài: “Đây là Giai Giai tặng cho cha mẹ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận