Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 567: Tiết Ngạn là ông chồng lợi hại nhất trên đời này 1

Mẹ Lục đẩy Lục Giai Giai: “Được rồi, con mau đi đi, bây giờ con còn đang mang thai, đã về đây đưa nhiều đồ như thế lại còn kêu con chăm sóc, vậy mẹ nuôi bốn đứa con trai làm gì? Đây là lúc bà sai khiến tụi nó.”
“Sao mẹ lại sinh ra đứa con gái ngốc như con chứ?” Nhưng bà ta vẫn thích.
Lục Giai Giai: “…”
Cô đưa phần canh gà còn thừa cho Trương Thục Vân: “Chị cả, buổi tối chị hâm nóng lại mấy thứ này rồi chia cho mọi người ăn nhé.”
Trương Thục Vân nhìn canh gà mà rưng rưng nước mắt, cô ta hỏi: “Em gái, khi nào thì em đây ở?”
“Em yên tâm, em về đây, chị cả sẽ không để em làm gì hết, em cứ nằm ở trong phòng là được, nấu nước nấu cơm, giặt quần áo đều có chị cả hết.”
“…” Lục Giai Giai ngại ngùng nhắc nhở: “Chị cả, em đã gả đi rồi.”
Tiết Ngạn từ chức là để thuận tiện chăm sóc cô, tăng thêm thời gian ở chung cho hai người, sao có khả năng để cô về đây ở được.
“Gả đi rồi cũng có thể về nhà mẹ đẻ ở mà, cũng không phải bọn chị không cho em về ở, về nhà mẹ đẻ ở thì làm sao? Ai dám nói lung tung.”
“Không được, em, em tạm thời không về được.”
Chị cả thật sự quá nhiệt tình, Lục Giai Giai từ chối mà túa mồ hôi đầy đầu.
Cô vội vàng rời đi, khi đến nhà, Tiết Ngạn đã bắt đầu nấu cơm.
“Sườn đâu rồi?” Cô vừa vào bếp đã hỏi.
Tiết Ngạn: “…”
Anh chỉ ra phòng khách, đôi mắt của Lục Giai Giai sáng ngời, cồng kềnh chạy qua đó.
Cô nhìn một lúc, thấy sườn heo khá thô, vẫn phải dùng dao lọc.
Nhưng hình như nhà bọn họ không có loại dao to đó.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện ra cái rìu bổ củi cũng không tồi, lập tức vui vẻ chạy đến sau lưng Tiết Ngạn, nhảy lên ôm cổ anh.
Tiết Ngạn giật nảy mình, vội vàng dùng tay đỡ cái mông nhỏ của Lục Giai Giai.
Anh thấp giọng: “Trong bụng còn có con nữa…”
Lục Giai Giai hôn chụt một cái lên gò má Tiết Ngạn: “Tiết Ngạn, anh thật sự quá lợi hại, cũng chỉ có anh thôi, em muốn gì cũng có thể lấy được cho em sao? Em thích anh lắm, thích anh nhất luôn, anh là ông chồng tốt nhất trên đời này.”
Lời tâm tình tung ra liên tục, Lục Giai Giai lại hôn mạnh thêm mấy cái nữa.
Tiết Ngạn cứng người, lỗ tai dần đỏ lên, anh ừm một tiếng bằng giọng mũi, nói: “Sau này muốn gì cứ nói thẳng với anh.”
Lục Giai Giai giống như con mèo, mở to mắt cọ tới cọ lui, làm nũng, tỏ vẻ đáng yêu: “Tiết Ngạn, em rất thích anh.”
Chút suy nghĩ ghen tuông trong lòng Tiết Ngạn đó tan biến sạch.
“Đúng rồi, sườn hơi cứng, lát nữa anh dùng rìu chặt nhé, ngày mai tiện nấu canh, em nhất định sẽ đích thân nấu cho anh.”
“Ừm.” Tiết Ngạn đầu óc choáng váng, chỉ sợ Lục Giai Giai nói gì anh cũng đồng ý hết.
Ăn cơm tối xong, Lục Giai Giai rửa mặt, lười biếng chui vào trong chăn.
Lần này sườn mà Tiết Ngạn mua rất nhiều, để lạnh có thể ăn được rất lâu, sau này mỗi ngày đều ninh cho mẹ Lục một lần, chân chắc chắn sẽ rất nhanh khỏi.
Cô hào hứng trở mình, Tiết Ngạn thổi tắt đèn dầu xong cũng chui vào trong chăn.
Anh nắm tay cô, thấp giọng nói: “Hôm nay anh đạp xe rất lâu, vô cùng lạnh.”
Lục Giai Giai chẳng tin: “Em cảm thấy anh rất nóng.”
“Ừm.” Tiết Ngạn nắm bàn tay cô đặt lên người mình: “Vợ.”
Lại bắt đầu rồi, Lục Giai Giai muốn rút tay mình về, cô lắp bắp: “Anh… cũng không phải anh không có tay, tự xử đi, dù sao cũng như nhau.”
“Không phải em nói vô cùng thích anh hay sao?” Giọng nói của Tiết Ngạn trầm thấp mang theo vài phần ai oán.
Lục Giai Giai nghĩ hôm nay anh mệt rồi, đành cắn răng bảo: “Được… được rồi.”
Sau nửa tiếng, cô xoa lòng bàn tay đỏ bừng của mình, ngủ với vẻ tủi thân.
Ngày nào Lục Giai Giai cũng hầm canh xương cho mẹ Lục, một ngày chạy hai chuyến, không uống hết thì chia cho đám trẻ.
Thế cho nên đám trẻ trong nhà đều ngồi xổm đợi cô tới.
Liên tiếp đưa hơn nửa tháng, năm mới cũng gần tới.
Hôm nay Lục Giai Giai đưa xong canh xương rồi về nhà, trên đường gặp La Khinh Khinh.
La Khinh Khinh ăn mặc mỏng manh đi theo sau Lâm Phong, tuy rằng trên mặt cô ả có huyết sắc nhưng cả người lại ngây dại.
Lục Giai Giai đi sát vào ven đường, hai người này đều chẳng ra làm sao, bây giờ cô đang mang bầu nhất định phải cẩn thận một chút.
La Khinh Khinh cũng nhìn thấy cô, cô ả nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ trắng nõn của Lục Giai Giai, đột nhiên nôn khan thành tiếng một trận.
“Sao vậy?” Lâm Phong đi đến bên cạnh cô ả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận