Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 731: Lục Giai Giai lấy giấy đăng ký kết hôn ra 1

Khóe môi của Tiết Ngạn vẫn luôn nhếch lên, đọc đến cuối cùng, Lục Giai Giai lại hung dữ chỉ trích anh không nên lãng phí cước phí bưu điện, lần sau kêu anh viết nhiều một chút.
Tiết Ngạn đọc hết lần này đến lần khác, sau đó lại nghĩ đến một vấn đề.
Vợ anh chỉ nói không có người nào quấn riết không buông, tại sao không nói có người nào theo đuổi cô hay không? Không cần nghĩ sâu, chắc chắn là có rồi.
Tiết Ngạn vừa nghĩ đến có người nhòm ngó Lục Giai Giai là gân xanh trên trán lại nổi lên.
Nhưng bây giờ anh lại không thể tới thủ đô, chỉ có thể ở nhà đợi vậy.
Bạch Đoàn biết Lục Giai Giai gửi thư về, cậu bé chạy tới kiễng chân với lấy, nhưng cậu bé quá thấp, có thể nào cũng không chạm tới được thư.
Bạch Đoàn nôn nóng kêu: “Cha, con xem, mẹ.”
Tiết Ngạn đưa thư cho Bạch Đoàn với vẻ mặt không thay đổi.
Bạch Đoàn duỗi tay cầm lấy, nhìn cũng không hiểu được gì, hơn nữa thư còn cầm ngược.
Cậu bé mở to mắt với vẻ ngơ ngác.
“Mẹ.” Bạch Đoàn thò đầu nhìn Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn bế Bạch Đoàn lên, trong lòng có một suy nghĩ.
Giữa tháng tư, ra ngoài không cần giấy giới thiệu nữa.
Cha Tiết cũng nghỉ dưỡng thời gian dài như thế, trên cơ bản sinh hoạt đã có thể tự mình xử lý, anh ra ngoài một khoảng thời gian cũng không thành vấn đề.
Tiết Ngạn suy nghĩ nhiều lần, định dẫn Bạch Đoàn đi gặp Lục Giai Giai.
Chủ yếu là Bạch Đoàn nhớ mẹ, anh thân là một người chồng tốt nhất định phải thỏa mãn nguyện vọng của con trai.
Mẹ Lục có hơi lo lắng: “Bạch Đoàn còn nhỏ, có thể ngồi xe lửa lâu như thế được không?”
Tiết Ngạn thấp giọng: “Không sao, suốt đường đi con sẽ bế thằng nhỏ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ạ.”
Anh với Lục Giai Giai đã tách ra lâu như vậy rồi, nhất định phải đi gặp một lần.
Bạch Đoàn lớn tiếng: “Mẹ, con muốn đi gặp mẹ.”
“Đi đi, đi đi.” Mẹ Lục sốt ruột.
Buổi tối, mẹ Lục lăn qua lăn lại trên giường, cha Lục không ngủ được, ông ta nói: “Có gì đâu mà phải lo? Không sao đâu.”
“Tôi lo gì mà lo.” Mẹ Lục bĩu môi: “Đã gần ba tháng rồi tôi không được gặp con gái tôi, còn không phải tôi cũng muốn đi hay sao? Dù sao cũng không đi được, còn không cho tôi trở mình, ông quản cái này quản cái kia, sao mà lắm chuyện thế không biết.”
Cha Lục: “…”
Đi thăm Lục Giai Giai là chuyện mà Tiết Ngạn đã sớm nghĩ xong, anh suy nghĩ cẩn thận, toàn bộ mọi chuyện đều sắp xếp rất tốt, sau hai ngày sẽ dẫn Bạch Đoàn xuất phát.
Bạch Đoàn ở trên xe lửa chơi con hổ vải, nhàn rỗi thì nằm trong lòng Tiết Ngạn ngủ, cậu bé rất ngoan, không làm loạn, Tiết Ngạn bế đi đâu thì đi đó.
Gần đây ngược lại Lục Giai Giai phiền muốn chết, luôn tình cờ gặp một người tên là Viên Thường Tân.
Lúc đi tản bộ có thể tình cờ gặp, khi đi ăn cơm có thể tình cờ gặp, ngay cả lúc học cũng có thể tình cờ gặp.
Lúc cô đang ôn tập chỉ có thể cùng học với Lâm Nguyệt hoặc Tống Lập Lan, nhưng buổi chiều cuối tuần, hai người đều ra ngoài dạo phố cả.
Mà cô học thêm một môn tiếng Đức, bài tập về nhà vẫn chưa làm xong, nhất định phải tới thư viện tra tài liệu.
Do dự nhiều lần, một mình cô đi tới thư viện.
“Bạn học Lục, trùng hợp quá.” Viên Thường Tân lại ngồi đối diện với Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai suýt thì đảo trắng mắt, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Viên Thường Tân lại cảm thấy cô rất có cá tính.
Bây giờ trời dần nóng, Lục Giai Giai mặc áo len mỏng màu gạo trắng, bên dưới là quần ống rộng màu đen và giày trắng.
Thủ đô vốn phát triển nhanh, mặc mấy thứ này sớm cũng khá bình thường, Lục Giai Giai ngại bện tóc hai bên quá phiền phức nên trực tiếp buộc tóc đuôi ngựa.
Làn da cô trắng, môi lại đỏ, thường sẽ thu hút sự chú ý của người bên cạnh.
Nhưng Lục Giai Giai đã kết hôn rồi, phần lớn người đều chỉ đứng nhìn từ xa, nhưng vẫn có một vài người hô khẩu hiệu chân ái, không biết xấu hổ mà quấn lấy.
Ví dụ như Viên Thường Tân trước mặt chẳng hạn.
Viên Thường Tân nhìn đầu ngón tay trắng nõn của Lục Giai Giai, khen ngợi: “Ngón tay thon như cọng hành, môi đỏ như chu sa, mấy câu thơ này của cổ nhân thật đúng là quá chân thật, bạn học Lục, cô nên báo danh vào khoa văn học mới đúng.”
Lục Giai Giai đột nhiên đập sách lên đầu Viên Thường Tân, nét mặt tinh tế mang theo vẻ giận dữ: “Cút xa một chút.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận