Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 60: Vận may cứt chó gì đây?

Trẻ con đi đường thích nhìn xung quanh, thấy rau dại có thể ăn được đều nhổ mang về.
Mẹ Lục không ngờ vừa lên núi đã phát hiện được một đám rau dại to, lập tức ngồi xổm xuống bắt đầu đào, Lục Giai Giai đi đến bên cạnh, lúc cô đang liếm đôi môi khô khốc đột nhiên lại hơi muốn ăn thịt gà.
Đang nghĩ thì trong tầm nhìn xuất hiện một con gà rừng, màu lông của con gà rừng rất sặc sỡ, tỏa sáng có hơi chói mắt.
Ngày hè hơn tám giờ sáng, ánh mặt trời đã hơi nóng nực nhưng trong núi vẫn khá mát mẻ, không hề nóng chút nào.
Đám cỏ bên chân Lục Giai Giai khẽ lay động, để lên núi dễ hoạt động hơn nên cô mặc áo dài màu tro, bên dưới mặc quần màu đen, mẹ Lục còn bện cỏ dại và cành cây khô bên đường đeo vào cổ chân Lục Giai Giai, đặc biệt dùng dây thừng nhỏ mảnh buộc thắt lưng quần cho cô.
Cô sợ kinh động đến con gà rừng đó nên đi rất chậm rãi nhẹ nhàng.
Nhưng cô vẫn coi thường tính cảnh giác của gà rừng rồi, chân vừa giẫm lên mặt đất con gà rừng đã đập cánh hai cái bay mất tiêu.
Bởi vì Lục Giai Giai cách không xa nên khi gà rừng đập cánh còn cuộn lên một tầng bụi, cánh tay cô chặn trước mặt mình, ho sù sụ một trận.
Quả nhiên động vật trong núi không dễ bắt, cô lùi lại vài bước.
Mẹ Lục nghe thấy tiếng động mới chạy qua, tầm nhìn chỉ thấy bóng lưng bay lên của con gà rừng, lúc này nó đã cách rất xa rồi.
“Ế, đó không phải gà rừng sao?” Đôi mắt của mẹ Lục sáng ngời.
Lục Giai Giai khó khăn vâng một tiếng: “Con còn tưởng có thể bắt được nó rồi chứ.”
“Bắt cái gì mà bắt? Sau này thấy con cũng đừng bắt!” Mẹ Lục lấy cỏ trên đầu Lục Giai Giai xuống.
Lục Giai Giai: “… Bảo vệ động vật ạ?”
“Bảo vệ động vật cái gì?” Mẹ Lục liếc mắt nhìn Lục Giai Giai với vẻ khó hiểu, sau đó đựng rau dại mà mình đào được vào trong cái gùi sau lưng cô, vừa đựng vừa nói: “Con tưởng gà rừng trong núi giống với gà nhà nuôi à? Mẹ nói cho con biết móng của con gà rừng này rất sắc, sức còn vô cùng lớn, thậm chí ngay cả vài người đàn ông có sức khỏe đó cũng không dám bắt tay không đâu.”
“Chỉ với chút sức đó của con gà rừng còn chưa bắt được, sợ là trên mặt trên người đã bị cào ra đầy vết, mẹ nhớ có một năm, có một cô gái trẻ tay không bắt gà rừng bị nó cào rách mặt, thiếu chút nữa là cào vào mắt luôn.” Mẹ Lục nói mà trong lòng còn sợ hãi: “Đừng cả ngày chỉ nghĩ đến ăn thịt thế, chỉ có con tim lớn mới dám dùng tay bắt thôi.”
Lục Giai Giai xoa mũi với vẻ ngại ngùng, đôi môi đỏ hồng hơi xị xuống.
Trước đây khi cô xem phim còn tưởng gà rừng rất dễ bắt nhưng không ngờ thực tế lại khó như vậy.
“Nghe thấy chưa đó?” Mẹ Lục giục.
Lục Giai Giai ngoan ngoãn đáp: “Con biết rồi ạ.”
Thấy rau dại đã cất xong, mẹ Lục nhìn xung quanh, nhỏ giọng bảo: “Lát nữa con cứ nói số rau dại này là con đào được nhé, nghe chưa?”
Lục Giai Giai: “…”
Cô gật đầu với vẻ một lời khó nói hết.
Mọi người rải rác khắp xung quanh đào rau dại, Lục Giai Giai đi bên cạnh, cô không tìm được rau dại nhưng lại tìm được một ít nấm, nấm màu sắc sặc sỡ thường có độc nên cô chỉ hái mấy loại thường thấy thôi.
Cách đó không xa dưới đại thụ còn có vài cây nấm màu trắng, cô đi qua vừa định đụng vào lại bị cành lá hình răng cưa cứa một đường vào ngón tay, máu tươi lập tức chảy ra.
Lục Giai Giai không dám rên rỉ, nếu để mẹ Lục biết chỉ sợ sẽ bất chấp tất cả trực tiếp dẫn cô về nhà mất.
Vết thương đơn giản không lớn, thuộc loại hình tới bệnh viện muộn cũng tự lành được.
Lục Giai Giai dùng tay ấn vào, ném vài cây nấm đó vài sọt, vừa quay đầu lại thấy con gà rừng vừa chạy mất đó lặng lẽ đứng sau lưng cô.
Trong lòng cô lập tức khẩn trương, sẽ không phải muốn báo thù đấy chứ, mặt cô từ từ lộ ra vẻ hoang mang, thấy con gà rừng bất động, cô gắng gượng cầm một viên đá bên cạnh ném vào đầu con gà.
Sau đó…
Con gà rừng vừa rồi sức cực lớn, chạy cực nhanh bị đập để đầu.
Lục Giai Giai: “…” Vận may cứt chó gì đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận