Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 345: Ngày mai cậu tới nhà họ Lục một chuyến

“Đừng nói nữa, trí thức La này là người hư hỏng như thế, bằng không trí thức Lâm cũng không có khả năng nhớ mãi không quên, tôi thấy cậu ta là một thằng đần, sớm muộn gì cũng có một ngày bị lừa không còn lại gì.”
Bác gái lải nhải, nhưng đến mức độ này rồi, thật ra trong lòng vẫn hơi ngưỡng mộ.
Ai lại không mong có một người thích mình một cách vô điều kiện như vậy chứ.
Lục Giai Giai không ngờ Lâm Phông lại si tình thành ra như thế, cô cũng không tiện nói anh ta đúng là đồ nịnh bợ, có lẽ Lâm Phong thích con người của La Khinh Khinh chứ không liên quan đến gì khác, tình yêu như thế Lục Giai Giai cũng tự thấy hổ thẹn mình không bằng.
“Thằng ngu, sớm muộn gì cũng bị hại chết.” Mẹ Lục lẩm bẩm.
Vốn bà ta chẳng buồn đánh giá loại người như Lâm Phong, nhưng liên quan đến thằng tư nhà bọn họ, trong lòng mẹ Lục thật sự không xuôi nổi.
Người bình thường ai lại làm ra loại chuyện như thế, mình còn không thương lấy mình, bị người ta hại chết cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Đến bốn rưỡi, người trong thôn đều đã về hết, Tiết Ngạn vừa khởi động máy kéo định về thì Lâm Phong chạy từ xa qua đây: “Đợi đã.”
Anh ta đuổi theo rồi leo lên xe, gần đây anh ta vẫn luôn ở chung với trâu, có lẽ thời gian dài chưa tắm rửa nên tóc anh ta bết dính lại với nhau, trên người cũng tản ra mùi thối.
Vừa lên xe, mũi Lục Giai Giai đã nhảy lên, con người cô không thích thể hiện sự chán ghét ra ngoài rõ ràng nên chỉ có thể làm như không có việc gì mà xoa mũi.
Tay tê rồi thì cầm tóc của mình để bên dưới mũi, sau đó ánh mắt nhìn về phía xa.
Tiết Ngạn hạ mắt, chuyển đồ trên xe kéo sang bên cạnh, kêu mẹ Lục và Lục Giai Giai ngồi vào trong.
Máy kéo rất nhanh đã khởi động, Lâm Phong vẫn luôn nhìn tay mình, không nói tiếng nào.
Những người khác cũng chẳng để ý đến anh ta.
Về đến thôn, những người khác lục tục xuống xe, đến gần nhà mẹ Lục kêu Lục Ái Quốc xuống xe, cuối cùng trên xe chỉ còn lại ba người bọn họ, Tiết Ngạn lái máy kéo về kho hàng rồi giao chìa khóa cho Lục Giai Giai.
Sắc mặt của mẹ Lục vẫn luôn căng ra, bà ta nói với Tiết Ngạn: “Ngày mai cậu tới nhà họ Lục một chuyến.”
Tiết Ngạn gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.’
Lục Giai Giai nhìn mẹ Lục rồi lại nhìn Tiết Ngạn, cuối cùng nhìn mũi chân mình.
Mẹ Lục kéo cô rời đi.
Tiết Ngạn bước nhanh về nhà, cuộn số tiền kiếm được lại.
Không đủ, vẫn không đủ, anh nhất định phải kiếm được một nguồn gốc chính quy cho số tiền này nhanh nhất có thể.

Lục Giai Giai về đến nhà, mẹ Lục đi thẳng về phòng mình, còn cha Lục đang bổ củi, cô lén lút đi lại bên cạnh cha Lục, ngoan ngoãn lấy lòng: “Cha, hôm nay con vào thị trấn mua đồ ngon cho cha, cha vào nhà bếp với con nhé.”
Cha Lục lau mồ hôi trên mặt, không chần chừ mà theo con gái nhà mình đi vào nhà bếp, Lục Giai Giai mở một bọc giấy dầu ra, lấy hai miếng bánh hoa quế bên trong ra: “Cha nếm thử xem có ngon không?”
“Mấy món ăn vặt này đều là cho con gái ăn, cha không ăn.” Cha Lục lắc đầu.
Lục Giai Giai cố gắng bưng đến trước mặt cha Lục: “Cha nếm thử đi, đây là con đặc biệt mua cho cha đó.’
Thấy cô mang vẻ mặt chờ mong, cha Lục hơi chần chừ rồi duỗi tay nhận lấy cắn một miếng.
Lục Giai Giai thấy cha Lục đã ăn bánh hoa quế, cô cố ý ra vẻ uể oải: “Cha, hôm nay con chọc mẹ giận, cha có thể giúp con khuyên mẹ được không, kêu mẹ đừng giận chúng ta nữa.”
“…” Động tác của cha Lục dừng lại, tầm nhìn rơi lên cái bánh hoa quế trong tay mình, giả bộ như không có việc gì mà thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Là con bất cẩn làm sai một chuyện.” Lục Giai Giai tỏ vẻ vô cùng đáng thương: “Không phải lỗi gì lớn đâu ạ.”
Cha Lục mang vẻ mặt nặng nề, không nói gì cả.
Lục Giai Giai buồn bực bảo: “Cha đã ăn bánh hoa quế rồi, nhất định phải giúp con.”
Cô nói xong lại lấy một bọc giấy dầu nữa ra: “Đây là bánh bao con mua cho cha, còn nóng nguyên.”
Sắc mặt của cha Lục hơi thay đổi, ông ta bất đắc dĩ: “Con nhỏ nhà con chắc chắn đặt bẫy cho cha chui vào, mẹ con thương con như vậy, sao lại nỡ giận con được, chắc chắn con đã gây ra chuyện gì lớn rồi phải không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận