Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 461: Đúng là rất dữ 2

Cô ta còn chưa nói xong thì Châu Văn Thanh đã hất tay cô ta ra: “Qua một khoảng thời gian nữa rồi hãy nói, hôm nay không ăn no, tôi hoàn toàn không có sức.”
Lục Thảo: “…’
Cô ta cũng không hiểu mấy thứ này cho lắm, chỉ là từng nói đến qua miệng với mấy người bạn chơi cùng, biết nam nữ kết hôn có thể cởi áo mà ngủ, nhưng cụ thể thao tác thế nào thì cô ta cũng không hiểu.
Cô ta vừa định đụng vào chân của Châu Văn Thanh thì bụng đã vang inh ỏi, cuối cùng dứt khoát từ bỏ.

Ngày hôm sau Lục Giai Giai nói với mẹ Lục muốn lên thị trấn đi dạo, ngày nào cô cũng ở nhà nhám chán nên muốn ra ngoài chạy vòng vòng.
Anh cả và anh hai đang làm việc ở nhà họ Tiết, chỉ có anh tư ở nhà làm việc đồng áng, mẹ Lục định kêu thằng tư đi với Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai lắc đầu: “Con cũng không phải trẻ con gì, đi một mình cũng được mà, hơn nữa, anh tư phải trông máy kéo.”
“Có thế nào cũng phải có bạn đi cùng, thằng tư, ngày mai cuối tuần, mày hỏi Lý Phân có lên thị trấn không đi.”
Lục Nghiệp Quốc nhoẻn miệng cười: “Vậy con đi hỏi cô ấy.”
Đến trưa, Trịnh Tú Liên gọi Lục Hảo vào phòng, lật tìm trong ngăn tủ rồi lấy một đôi giày mới ra: “Mẹ mới làm cho con, đi thử đi.”
Lục Hảo nhìn Trịnh Tú Liên, rụt ngón chân lộ ra ngoài đó lại, giọng nói của cô bé hơi khàn, đôi mắt cũng chớp vô cùng nhanh: “Cho… cho con ạ?”
“Trong nhà chỉ có một mình con đi giày rách, bây giờ ngón chân đã lộ cả ra rồi, trời lạnh chắc chắn không chịu được nên mẹ làm cho con trước.” Trịnh Tú Liên không có ý lấy lòng Lục Hảo, cô ta tự cho rằng tâm địa mình không xấu, không biết hà khắc với trẻ con, duyên phận nên có hiển nhiên sẽ có.
Cô ta nói: “Mau đi thử đi, xem có vừa không.”
Lục Hảo đã hai, ba năm rồi chưa được đi giày mới, đôi giày này vẫn là nhặt của Lục Hoa.
Cô bé hoảng hốt ngồi lên giường, ngón tay sờ đôi giày mới, vậy mà lại có hơi không biết phải làm sao.
Lục Hảo cắn môi thử giày.
Trịnh Tú Liên duỗi tay ấn lên trên mặt giày: “Thế nào? Có nhỏ không?”
Lục Hảo lắc đầu: “Không… không nhỏ, rất… rất vừa.”
Trịnh Tú Liên trời sinh có một gương mặt dịu dàng lại cộng thêm giọng nói, Lục Hảo thấy mũi mình chua xót.
“Không nhỏ thì được.” Trịnh Tú Liên nâng mắt nhìn thấy cô gái nhỏ đỏ hoe mắt, cô ta thở dài một hơi, xoa đầu Lục Hảo: “Chăm chỉ học hành, sau này mẹ vẫn sẽ làm giày mới cho con.”
Lục Hảo gật đầu thật mạnh.
Bên này, Lục Giai Giai đã làm xong một chiếc giày, cô quan sát cẩn thận phát hiện ra tay nghề của mình cũng không tồi.
Chỉ là giày quá to, cô đặt tay lên đế giày chỉ mới vừa quá một nửa.
“Chân to như vậy làm gì chứ?” Lục Giai Giai chu môi: “Làm tay mình sưng hết cả lên.”
Nhưng rất nhanh cô đã nhoẻn miệng cười, muốn tranh thủ làm nhanh cho xong, như vậy ngày mai có thể tặng cho Tiết Ngạn rồi.
Tiết Ngạn đã có công việc, chủ nhật đều là Lục Nghiệp Quốc lái máy kéo.
Sáng sớm Lục Nghiệp Quốc dẫn Lục Giai Giai tới chiếm chỗ, còn đặc biệt cầm một cái ghế cho Lý Phân.
Lý Phân vừa đến, những thanh niên trí thức khác ở bên cạnh cô ta đã huých vai vào cô ta trêu ghẹo, Lý Phân lập tức thấy hơi ngại ngùng, cô ta cúi đầu ngồi bên cạnh Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai cầm balo, nhưng Lý Phân đeo gùi trên vai, cô ta đặt qua bên cạnh.
Lục Nghiệp Quốc sợ lúc xe chòng chành sẽ va vào cô ta nên chủ động cầm gùi của cô ta ra đằng trước, đặt ngay bên chân mình.
“Yên tâm, không rơi đồ đâu.”
“Vâng.”
Lục Giai Giai bị thồn cơm chó, ở bên cạnh cười trộm.
Sau nửa tiếng chiếc xe khởi động, vừa mới lái được vài mét thì phía xa truyền tới tiếng gọi.
“Đợi đã!” Lâm Phong bò lên xe, trên vai anh ta còn đeo đồ.
Lâm Phong vì sống chung với trâu nên trên người có mùi hôi, vừa lên xe mọi người đã cách anh ta rất xa.
Không khí ở thôn Tây Thủy khá tốt, trên cơ bản không có người nào đi tới chuồng trâu gây rối cả, Lâm Phong ngoại trừ sống kém hơn bình thường một chút thì cũng không có gì khác với lúc ở ký túc xá thanh niên trí thức.
Tầm nhìn của anh ta liếc qua Lục Giai Giai, làn da của cô trắng hơn những cô gái khác, hơn nữa khí chất xuất sắc, sợi dây buộc tóc màu đỏ sau lưng theo cơn gió nhẹ mà nhẹ nhàng bay.
Lâm Phong cúi đầu, tùy tiện tìm một vị trí rồi ngồi xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận