Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 211: Đây là áo của ai? 1

“Vụ thu hoạch sắp kết thúc rồi, có muốn buổi tối đi săn chung không?” Người đàn ông bên cạnh Triệu Xã Hội huých khuỷu tay mình vào tay anh ta.
“Đi săn?” Triệu Xã Hội hơi dừng lại, đột nhiên nghĩ đến đây là một cơ hội tốt để nhận được trái tim của Lục Giai Giai.
“Phải ha, tôi thấy ngày kia vụ thu hoạch kết thúc rồi, đến lúc đó nhớ gọi tôi nhé.”
Nói thích bao nhiêu cũng vô dụng, còn không bằng trực tiếp cho thịt ăn.
Lục Giai Giai chắc chắn thích ăn thịt, đến khi đó anh ta phải một mình săn được một con gà rừng cho cô.
Uống nước đủ rồi, Triệu Xã Hội nhìn xung quanh vẫn không thấy Tiết Ngạn đâu, mới cùng những người đàn ông ra ngoài chung trở về sân lớn.
Lục Giai Giai lén nhìn ra bên ngoài, thấy người đi rồi mới chạy từ bên trong ra, vội vàng định đi về nhà.
“Đợi đã.”
Lục Giai Giai quay đầu dè dặt nhìn anh.
Tiết Ngạn cởi cái áo ngắn bên ngoài xuống thắt bên hông Lục Giai Giai, nhưng thấy bụi bên trên làm bẩn cái váy màu xanh nhạt của cô, ánh mắt trở nên nặng nề.
Anh rụt ngón tay, hơi do dự rồi lại thắt chặt lại cho cô: “Hơi bẩn, có thể che…”
Người đàn ông cao lớn cúi đầu, đôi mắt đen hơi sợ sệt và u ám, Lục Giai Giai không ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh, cô chỉ có hoảng loạn: “Không, không bẩn, em không thấy bẩn.”
Bây giờ cô chỉ muốn chui xuống đất luôn cho rồi.
“Có người hỏi cô thì cứ nói là áo của anh cô, sẽ không ai nói gì đâu.”
Thời đại này trên cơ bản áo choàng ngắn của đàn ông đều là màu đen và màu xám, không có gì khác biệt cả.
“Em biết rồi, buổi chiều em sẽ trả cho anh.”
Lục Giai Giai vụt cái chạy biến mất, bên dưới vạt váy màu xanh lục của cô có một vạt trắng, lúc chạy tôn lên cẳng chân thẳng tắp trắng nõn vô cùng ưa nhìn.
Chỉ là cái áo thắt trên eo vừa bẩn vừa đen, mỗi lần tiếp xúc với cái váy màu xanh lục đều có thể dính bụi bẩn lên đó, giống như đang tuyên bố rõ ràng với anh và Lục Giai Giai.
Tiết Ngạn không tự chủ được mà siết nắm đấm, anh quả thật không xứng với cô nhưng lại một mực cưỡng cầu.
Nhưng cho dù có không xứng thế nào, anh cũng nhất định phải ăn được một miếng thịt thiên nga này!
Khi Tiết Ngạn trở về chỉ còn lại cái áo may ô màu đen, anh lại đổ một thùng nước lên rửa người trên, tưới một ít nước lên trán mình để người khác đều tưởng anh rất nóng.
Vì sân lớn có rất nhiều người nóng đến mức cởi áo choàng ngắn xuống nên không ai để ý tại sao Tiết Ngạn lại cởi áo cả?
Mẹ Lục đang khều rơm, có khả năng là nghĩ đến mối quan hệ giữa mình với Tiết Ngạn trong tương lai nên luôn vô tình cố ý quan sát anh.
Nếu như Tiết Ngạn dám liếc mắt đưa tình với người con gái khác, có chỗ nào không bình tĩnh hay có khuyết điểm gì, bà ta đều phải ghi lại vào trong sổ.
Nhưng quan sát hết mấy ngày này, bà ta phát hiện ra Tiết Ngạn vô cùng siêng năng, cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt những cô gái khác.
Nhưng thế này cũng không thể nói Tiết Ngạn đã thông qua kiểm tra, dù sao con gái bà ta lớn lên cũng ưa nhìn như thế, có mắt đều biết chọn ai.
Lỡ như tương lai có một người con gái lớn lên đẹp hơn con gái bà ta thì phải làm sao?
Phi!
Mẹ Lục cảm thấy suy nghĩ này không đúng, rõ ràng con gái bà ta lớn lên xinh nhất, sao có thể có người còn lớn lên đẹp hơn con gái bà ta được?
Không nghĩ nữa, mẹ Lục đặt nông cụ dựa lên tường, đang định về nhà nấu cơm.
Cũng đừng để con gái bà ta đói, vẫn nên khui một hộp thịt bò đóng hộp ra mới được.
Lục Giai Giai chạy vào phòng mình đóng cửa, trước nằm lên giường thả lỏng thần kinh căng chặt của mình, sau đó mới cởi váy ra.
Quả nhiên phía sau có vết tích, còn vô cùng rõ ràng.
Nhưng bụng cô chỉ hơi trướng thôi.
Lục Giai Giai mừng rỡ, không ngờ cơ thể này của cô lại không đau bụng kinh.
Chỉ là bộ đồ này phải giặt thế nào đây, liệu có gọi cá tới không, nếu như cô không muốn gọi cá, chắc hẳn chúng sẽ không tới đâu nhỉ?
Lục Giai Giai nghĩ, vậy buổi tối cô có thể đi lên núi bắt gà rừng với thỏ rồi.
Đúng rồi, không biết thịt hoẵng có ngon không nhỉ, ở thời hiện đại cô từng ăn thịt hoẵng người nuôi một lần, chất thịt rất mềm, hay là cũng nếm thử nhỉ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận