Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 434: Cô hung dữ như vậy là vì cô không biết làm!

Tiết Ngạn rất nhanh đã rên rỉ một tiếng, Lục Giai Giai nghe thấy âm thanh này lập tức cắm đầu chạy mất.
Tiết Ngạn muốn bắt cô lại cũng dễ như trở bàn tay, nhưng duỗi được nửa đường lại dừng lại, sợ dọa sợ cô nên chỉ có thể ngồi xuống, tự mình nhịn.
Lục Giai Giai chạy về nhà họ Lục, cô thở hổn hển, còn chưa ngồi xuống đã nghe thấy ngoài cửa có người gọi mình: “Giai Giai, Giai Giai, em có nhà không?”
Lục Giai Giai đứng dậy nhưng chân có hơi mềm nhũn, cô giậm chân, lại cố gắng hít lấy vài hơi khí lạnh rồi mới ra mở cửa.
“Chị Lý Lệ!” Lục Giai Giai kinh ngạc.
Lý Lệ cười dịu dàng: “Đã năm ngày rồi, chị thấy em vẫn chưa có tin tức gì nên tới hỏi em, công việc này em thật sự không có ai để giới thiệu sao?”
Cô ta nợ nhân tình của Lục Giai Giai nhưng lại không thích nhất là nợ người khác, bằng không trong lòng như bị nhét bông, cả ngày không quên được.
Cơ hội báo đáp tốt như thế cô ta cũng không muốn bỏ qua, hơn nữa vị trí giáo viên này rồi cũng sẽ có người làm, còn không bằng tặng đi.
“Ồ, em quên mất.” Lục Giai Giai hơi dừng lại rồi vội vàng bảo: “Xin lỗi, gần đây nhà bọn em nhiều việc quá, không phải em cố tình không để trong lòng đâu.”
“Không sao.” Vẻ mặt của Lý Lệ không thay đổi: “Chỉ là, em còn muốn tiến cử người khác vào vị trí này không?”
Lục Giai Giai há hốc mồm, chỉ muốn chui xuống kẽ đất cho rồi, cô căng da dầu: “Phải nói luôn bây giờ sao ạ?”
“Vậy chị cho em thêm hai ngày nữa được không, ngày mai và ngày kia, nếu như không có ai tới tìm chị vậy chị chỉ có thể tự mình tìm người.”
“Cho em thêm hai ngày nữa đi.” Lục Giai Giai dừng lại, cô mím môi: “Chị Lý Lệ, em có thể hỏi chị tại sao lại cho em một cơ hội tốt như vậy được không?”
Lý Lệ cúi mắt nghĩ ngợi, sau đó từ từ ngẩng đầu lên: “Vốn không muốn nói, nhưng chị tốt một cách kỳ lạ như thế cũng sẽ khiến người hoảng sợ, nhưng em không cần lo lắng, là chị muốn báo đáp em thôi.”
Lý Lệ nói lại chuyện ở thị trấn một lần: “Cảm ơn nửa cái bánh ngô của em khi đó, bằng không chị thật sự đã chết đói rồi, chị từng tận mắt nhìn thấy có người bị khiêng ra ngoài mà trải qua nạn đói đáng sợ đó.”
Lục Giai Giai cẩn thận hồi tượng lại hồi ức ấy, nhưng đã không thể nhớ rõ được, lúc đó cô cũng đang cố gắng sống sót, người nhà đều đói đến gầy gò, mặt mũi vàng vọt, nửa đêm cô cũng sụp đổ bật khóc, hoàn toàn không có thời gian đi nhớ những chuyện khác, cả ngày đều nghĩ làm sao để kiếm được lương thực.
“Cho nên em đừng lo lắng, đây là chị muốn trả ơn em.” Lý Lệ nói: “Chị biết thế này không sánh được với một mạng, sau này em có chuyện gì cần giúp có thể tới tìm chị.”
Lục Giai Giai xua tay: “Không có, em chỉ cho chị nửa cái bánh ngô mà thôi, thứ chị muốn cho em đã đủ nhiều rồi.”
“Đúng là chỉ nửa cái bánh ngô nhưng bánh ngô khi ấy lại có thể cứu được một mạng người, khác chứ.”
Lục Giai Giai không biết nên từ chối thế nào mới phải, cô lúng túng: “Không cần khách sáo đâu, hơn nữa, em cũng đã sớm quên rồi.”
Cô lại vội vàng lấy vài viên kẹo hỉ từ trong túi ra: “Em… mời chị ăn…”
“Con bé này, sao lại giống như chị là ân nhân cứu mạng của em thế.” Lý Lệ nhận kẹo: “Sắp phải khai giảng rồi, trường học còn có việc, chị đi trước nhé.”
Lục Giai Giai gật đầu, cô đi ra cửa tiễn một đoạn đường nhỏ.
Cô cúi đầu nghĩ một cách tự luyến, không ngờ trước đây mình còn cứu một mạng người, nghĩ cẩn thận thì mình đúng thật là người tốt.
“Đi đường cẩn thận.”
Bất thình lình bị nhắc nhở, Lục Giai Giai quay phắt đầu lại nhìn thấy Tiết Ngạn, cô rên rỉ, tiếp tục đi.
Vừa quay đầu lại, Tiết Ngạn vẫn đi theo cô.
“Sao anh còn không về nhà đi?”
“Vẫn chưa bổ củi xong.”
“…”
“Giai Giai.” Tiết Ngạn đột nhiên ở phía sau gọi.
Lục Giai Giai hung dữ hỏi: “Anh lại sao nữa?”
“Vừa rồi em… anh rất khó chịu.” Tiết Ngạn thấp giọng.
“!” Lục Giai Giai chỉ hận không thể đá anh: “Lưu manh.”
Tiết Ngạn lại hỏi với vẻ mặt không cảm xúc: “Khi nào em mới làm giày cho anh?”
Sau khi nam nữ đính hôn, bên nữ phải làm một đôi giày cho bên nam, tỏ ý ràng buộc anh.
Lục Giai Giai lập tức nhăn nhó mặt, cô nói với vẻ khổ tâm: “Mới bắt đầu làm thôi, anh vội cái gì chứ? Hỏi nữa sẽ không làm!”
Cô hung dữ như vậy là vì cô không biết làm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận