Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 608: Anh ba về rồi 2

Lục Giai Giai cố tình đi rất chậm, đôi mắt của Lục Kính Quốc hơi híp lại: “Lục Giai Giai, chân em có thể đi nhanh một chút được không?”
“Em không đi nổi.” Lục Giai Giai lẩm bẩm.
“Em còn đi chậm như thế, có tin lão tử khiêng em đi luôn không?”
“!” Ngón tay của Lục Giai Giai vô thức đặt lên bụng mình.
Lục Kính Quốc cười như không cười: “Biết anh khiêng em thì bụng sẽ đau, vậy đi nhanh đi.”
“…” Khóe môi của Lục Giai Giai co rút: “Biết rồi, bây giờ em sẽ đi nhanh hơn.”
Hai người chậm rãi đến nhà, Lục Giai Giai vừa vào cửa đã hô với mẹ Lục: “Mẹ ơi, anh ba con về rồi.”

Mẹ Lục đang ở trong nhà bếp nấu thức ăn, nghe thấy giọng mà cái muôi suýt rơi xuống đất.
Bà ta bước vội rồi chạy ra ngoài cửa.
Giường mới đã phơi nắng xong, Lục Nghiệp Quốc và Tiết Ngạn đang khiêng vào trong phòng.
Lục Kính Quốc gần như vừa vào cửa đã bắt ngay được Tiết Ngạn một cách chuẩn xác, anh ta quăng hành lý xuống đất: “Tiết Ngạn, mụ nội mày!”
Anh ta bước nhanh đến trước mặt Tiết Ngạn, vung một nắm đấm vào mặt đối phương.
Tiết Ngạn rõ ràng có thể tránh nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề tránh.
“Tiết Ngạn!”
“Thằng ba!”
“Anh ba!”
Lục Giai Giai nhanh chóng chạy đến trước mặt Tiết Ngạn, anh ôm mặt mình, hộc ra một ngụm máu loãng, khóe môi cũng bị đánh nát.
“Tiết Ngạn!” Lục Giai Giai đau lòng đến mức mắt đỏ hoe: “Anh không sao chứ? Còn nói chuyện được không? Tai không sao chứ?”
“Thằng ba, mày làm cái trò gì thế?” Mẹ Lục đi đến đấm hai cú vào người Lục Kính Quốc.
Lục Nghiệp Quốc cũng hơi bất mãn: “Anh ba, sao anh vừa về đã đánh người?”
Tiết Ngạn vô cùng tốt với nhà bọn họ và với em gái, tuy rằng con người lạnh lùng không nói nhiều nhưng anh chưa bao giờ không đúng với người nhà mình cả.
Lục Kính Quốc: “…”
Anh ta híp mắt, nhìn Tiết Ngạn với vẻ nguy hiểm: “Ai cho mày chưa thông qua sự đồng ý của tao đã lấy em gái tao!”
“Là bà mày đồng ý đấy!” Mẹ Lục vỗ một cái vào đầu Lục Kính Quốc: “Khi nào em gái mày kết hôn cũng đến lượt mày quản à, Lục Kính Quốc, thằng oắt con nhà mày, không hiểu đầu đuôi tai nheo gì đã đánh người, lỡ như đánh em rể mày xảy ra chuyện, mày muốn để em gái mày chịu cả đời à!”
Lục Nghiệp Quốc phụ họa: “Đúng đó anh ba, anh cũng không biết đâu, Tiết Ngạn mang sính lễ đến nhà mình một cách quang minh chính đại, từ đính hôn đến kết hôn, không thiếu một quy trình nào cả, còn nữa, anh ở xa như thế, sao mà thông báo cho anh được?”
“…” Lục Lính Quốc nhìn phản ứng của người xung quanh, không ngờ tâm cơ của tiểu tử này lại sâu như thế, vậy mà đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước rồi.
Anh ta lập tức thay đổi vẻ mặt, nhếch khóe môi cười với mẹ Lục: “Mẹ, con chỉ là hơi không chấp nhận nổi mà thôi, mẹ nghĩ thử xem, con ở bên ngoài đánh trận, vừa về nhà em gái đã kết hôn mất, con từ nhỏ đã thương em nhất, vừa nhìn thấy cậu ta là hơi kích động thôi.”
Mẹ Lục chợt đau lòng, niềm vui vừa rồi nhìn thấy con trai cũng từ từ dâng lên: “Thằng ba, con ở bên ngoài lâu như thế, không bị thương gì chứ?”
Lục Nghiệp Quốc cũng hơi cảm khái: “Anh ba, em hiểu anh mà, lúc trước khi em gái vừa mới gả đi em cũng khó chịu muốn chết, cũng mất một thời gian dài mới từ từ thích ứng được.”
Lục Kính Quốc lắc đầu, sau đó tầm nhìn rơi lên người Tiết Ngạn, anh ta nâng khóe môi: “Vừa rồi quá kích động nên nhất thời ra tay, cậu đừng nổi giận, hơn nữa cậu yên tâm, tôi đánh rất có kỹ thuật, chỉ khiến cậu bị thương chứ không để lại di chứng gì đâu.”
“Đều là đàn ông, nếu thật sự để ý chút đau này, vậy cậu đánh lại tôi cũng được.”
Lúc này, một tay Tiết Ngạn đặt lên hông Lục Giai Giai, anh cũng đồng thời nhếch khóe môi: “Không sao, một đấm này là tôi nên nhận, ai kêu tôi lấy Giai Giai.”
Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng đều đang cười nhưng lại giống như không cười.
Lục Giai Giai: “…” Cô thẩm ra được chút vị trà xanh ở đây.
Bây giờ cô chỉ hy vọng hai đại lão này có thể dừng hộ cái, đừng tính toán nhau nữa.
“Anh ba, khóe miệng của Tiết Ngạn chảy máu rồi, em dẫn anh ấy về nhà bôi thuốc trước, anh giúp anh tư khiêng giường về phòng đi.” Lục Giai Giai kéo Tiết Ngạn định đi.
“Không cần bôi thuốc, anh đánh rất có kỹ thuật, cậu ta chỉ đau một chút thôi, thật ra cũng chẳng có gì đâu, không cần gấp như vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận