Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 622: Lục Kính Quốc khiến cô ta rung động

Bà cụ căng da mặt: “Không được phép chạy lung tung nữa, chúng ta mau đi thôi.”
“Mẹ, hôm nay là ngày vui của nhà họ Lục, chúng ta chán nản đi về như thế khó coi biết bao, hơn nữa đồng chí Lục có thể giúp anh cả đưa thư chứng minh quan hệ giữa hai người bọn họ tốt, anh ấy chạy một chuyến, chúng ta tặng chút quà cũng là nên làm thôi mà.”
Bà cụ nhỏ giọng bực tức: “Con không nhìn ra được hay sao? Người ta không nhận, không muốn dính giao tình gì với chúng ta hết, chúng ta mau đi thôi, đừng tự làm mất mặt mình nữa.”
Phương Nhu buồn bực: “Nhưng chúng ta cũng đã tới rồi, cứ đi như vậy sao? Đi rồi mới khiến người chê cười.”
Bà cụ im lặng.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống, Phương Nhu quan sát nhà họ Lục.
Điều kiện của nhà họ Phương không tốt cho lắm, trong nhà chỉ có hai anh trai, anh cả đi làm lính, anh hai ra đồng làm việc, chị dâu quán xuyến việc nhà, ngoại trừ vậy ra cũng không còn sức lao động gì nữa.
Nhà cửa cũng dùng đất dựng lên, lại chỉ có hai gian, anh cả về nhà cũng chỉ có thể ở với cô ta và mẹ, mỗi khi đến lúc đó nhất định phải thêm một vách ngăn vào.
Nhưng phòng ở nhà họ Lục lại nhiều, điều kiện tốt, trong nhà rất nhiều người đều là công chức, nghe nói mỗi một đứa con trai nhà họ Lục kết hôn, mẹ Lục đều sẽ xây nhà mới cho anh ta.
Phương Nhu càng nhìn càng hài lòng, nếu như cô ta gả đến nhà họ Lục chắc chắn có thể sống không tồi.
Trước không nói đến tiền lương của Lục Kính Quốc, chỉ riêng con người của anh ta đã khiến cô ta rung động rồi.

Tiết Ngạn ở bên cạnh lại nhìn rất rõ cảnh tượng này, anh cụp mắt, khóe môi nhếch lên.
Lục Kính Quốc xử lý họa đào hoa của mình, chỉ sợ không còn nhiều thời gian nhìn chằm chằm vào anh với vợ anh như vậy nữa.
Lục Giai Giai lại khát rồi, Tiết Ngạn không cho cô ăn quá nhiều thức ăn nhưng uống nước thì vẫn được.
Cô nhấc siêu nước lên, hết nước rồi.
Lục Giai Giai đi ra khỏi cửa tìm thấy Lục Kính Quốc đang nấu nước nóng: “Anh ba, nấu xong nước chưa?”
“Khát à?”
Lục Giai Giai gật đầu.
“Đợi một lúc nữa là được.” Lục Kính Quốc tìm một cái bát sạch, rót nửa bát nước đặt lên cái bàn trong phòng mới.
Cửa phòng mới để mở, Lục Giai Giai ngồi trên ghế đợi nước nguội.
Phương Nhu vẫn luôn để ý hành động của Lục Kính Quốc, trông thấy anh ta vô cùng tốt với một cô gái trẻ, hơn nữa cô gái đó lớn lên trắng trẻo mềm mại, đẹp hơn cô ta nhiều.
Trong lòng cô ta không yên được, tầm nhìn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai ngại nước lâu nguội mới cầm cái đũa bên cạnh lên khuấy nhẹ, một tay cô chống cằm, trong lúc vô thức nhìn thấy một cô gái trẻ đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô từng ghi công điểm một khoảng thời gian nên biết mặt hầu hết các cô gái trong thôn, nhưng chưa bao giờ từng thấy cô gái này.
Cô gái có làn da lúa mạch, trên mặt còn có ít tàn nhang, tổng thể gương mặt thoạt nhìn là kiểu đáng yêu nhưng ánh mắt của cô ta lại hơi bất thiện.
Lục Giai Giai: “…”
Cô rất chê kiểu chẳng hiểu sao lại gây rắc rối này, cũng không nợ cô ta gì cả, dựa vào cái gì phải cho cô ta thể diện?
Cô lạnh lùng quay đi, tiếp tục khuấy nước.
Lục Giai Giai ngẩng đầu nhìn Lý Phân: “Chị tư, chị đói chưa?”
Lý Phân lắc đầu: “Chị ăn sáng rồi, bây giờ vẫn chưa đói lắm.”
Tiết Ngạn làm xong việc lại bưng nước của Lục Giai Giai lên, nói với Lý Phân: “Tôi dẫn Giai Giai về phòng, có chuyện gì thì gọi chúng tôi.”
Lý Phân vội vàng nói: “Không cần đặc biệt ở đây với chị đâu, bây giờ Giai Giai đang mang thai, lo cho con bé trước đi.”
Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai đi về phòng, bỏ hai thìa sữa bột mạch nha vào trong nước nóng, anh dặn dò: “Đừng chạy lung tung, ở yên trong phòng thôi, đợi đến giờ cơm anh sẽ gọi em sau.”
“Ừm.” Lục Giai Giai nghĩ ngợi rồi kéo Tiết Ngạn, chỉ ra cô gái ở bên ngoài cửa sổ để mở một nửa đó: “Cô ta là ai thế? Không phải người của thôn chúng ta thì phải? Hơn nữa em cũng không nhớ nhà họ Lục bọn em có người thân này.”
Tiết Ngạn nhìn qua, môi mấp máy: “Hình như là em gái của chiến hữu của anh em, đặc biệt qua đây cảm ơn anh ba em đã đưa thư giúp cô ta.”
Lục Giai Giai: “!”
“Không phải cô ta nhìn trúng anh ba đấy chứ?” Lục Giai Giai co rút khóe miệng: “Nhưng anh ba chắc hẳn không nhìn trúng cô ta đâu, với độ hiểu biết của em về anh ba, nếu như anh ấy thích tuyệt đối sẽ không lạnh nhạt như thế.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận